Chương 6 - Đừng Mở Cửa Khi Có Tiếng Gõ Sau Tấm Rèm

Quay lại chương 1 :

11

Bà nội muốn hại tôi?

“Không thể nào!”

Tôi kích động đến mức vết thương cũng bật máu.

Bà sao có thể hại tôi được chứ?

Bà đã từng lấy cả mạng sống của mình để cứu tôi mà!

Từ khi còn trong bụng mẹ, tôi đã bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ bảo là không thể chữa khỏi.

Người trong nhà bắt đầu xa lánh tôi, ngay cả ba mẹ cũng dần tuyệt vọng, chuẩn bị sinh thêm đứa nữa.

Chỉ có bà nội không bỏ rơi tôi.

Bà ôm tôi trong tã lót, vừa vỗ vừa dỗ:

“Hi Hi, đừng khóc, bà sẽ tìm cách cứu con.”

Lúc đó, bà đã sớm rửa tay gác kiếm, không còn hành nghề đạo sĩ nữa. Nhưng vì tôi, bà lại khoác lên mình đạo bào.

Về sau tôi mới biết, bà đã làm theo cách của Gia Cát Vũ Hầu, thắp lên đèn Thất Tinh.

Trong hơn 2000 năm lịch sử, đã từng có vô số kỳ nhân dị sĩ tìm cách kéo dài tuổi thọ, nhưng đều thất bại.

Chỉ có bà nội tôi đã thành công — căn bệnh tim của tôi bỗng dưng khỏi hẳn.

Nhưng cái giá là… bà không bao giờ đứng dậy được nữa.

Một người bà như vậy, sao có thể hại tôi?

Tôi không tin.

Tôi tức giận trừng mắt nhìn Đan Dương Tử, lòng tin trước đó phút chốc tan biến.

“Haizz… ta biết con sẽ phản ứng như vậy. Nghe ta giải thích từ từ.”

Ông thở dài, nhẹ nhàng nói.

“Bà con… đúng là sẽ không bao giờ làm hại con. Nhưng nếu người đó không còn là bà nội con nữa thì sao?”

Tôi ngây người:

“Ý thầy là sao?”

Ông rút cây phất trần ra, nhẹ nhàng phủi:

“Người chết hóa thành ma, ma chết thì thành nghiệt linh — gọi là ‘Nhiệt’ (聻). Nhậm Hi, con có bao giờ thắc mắc vì sao trong suốt mấy ngàn năm, chỉ có bà con là người duy nhất thắp sáng được đèn Thất Tinh không? Vì bà ấy đã dùng hai mạng sống của mình để đổi lấy một mạng của con.”

Câu nói như sét đánh ngang tai.

“Lẽ ra, khi con khỏi bệnh, bà con đã phải hóa thành ‘Nhiệt’ rồi. Nhưng vì yêu thương con quá sâu đậm, lại có đạo hạnh cao, bà ấy gắng gượng tồn tại suốt hơn 20 năm.”

“Cho đến hôm con chuẩn bị xuất phát… bà không thể chống đỡ được nữa.”

“Con nghĩ kỹ lại đi — trước lúc rời nhà, bà con có biểu hiện khác lạ không?”

Tôi định phản bác, nhưng lời nói ra tới miệng lại nghẹn lại.

Trước khi đi, bà thực sự rất kỳ lạ…

Tôi im lặng.

12

Đan Dương Tử vỗ nhẹ lên vai tôi.

“Người chết vẫn còn ký ức tiền kiếp, nên mới có chuyện ma cũng biết yêu. Nhưng ‘Nhiệt’ thì khác.”

“‘Nhiệt’ là thứ còn lại khi ma chết đi. Ma vốn là tồn tại không tan không diệt, trừ khi tự mình buông bỏ. Khi đã trở thành ‘Nhiệt’, nó không còn ký ức, không còn lý trí, chỉ còn lại hận thù.”

“Bà con chính là như vậy… tình yêu quá sâu hóa thành hận cực độ.”

“Thật ra, những lần con bị ma ám mấy ngày qua chính là bà nội con!”

Thế giới của tôi sụp đổ.

“Không thể nào! Nếu bà hận con… thì sao trước khi đi con vẫn bình an vô sự?”

Tôi nghẹn ngào hỏi, trong lòng vẫn muốn níu lấy chút hy vọng cuối cùng…

Lão đạo sĩ chậm rãi nói:

“Bởi vì ‘Nhiệt’ cần thời gian để trưởng thành. Pháp lực của nó sẽ dần dần tăng lên cho đến khi đạt đến đỉnh cao. Ta đoán, khi bà con vừa hóa thành ‘Nhiệt’, đúng lúc con chuẩn bị rời nhà. Lúc ấy pháp lực nó còn rất yếu, hoàn toàn không thể làm gì con.”

“Homestay ‘Căn Cuối Cùng’ là tài sản của Thượng Thanh Quán. Trong đó, phòng số 10 không mở cho khách thuê, bên trong được bố trí đầy đủ trận pháp và bùa chú để trấn áp tà ma. Nếu con ở trong đó, nó sẽ hoàn toàn bó tay.”

“Chính vì vậy, nó mới cố gắng hết sức để ngăn con không ở căn đó. Hôm qua là ta sơ suất, không ngờ nó vừa mới hồi phục một chút đã dám tự mình tìm đến. Lúc đó ta không có mặt ở tiệm, còn ‘Nhiệt’ thì do oán khí quá nặng nên không nói được, nhưng lại rất giỏi bắt chước giọng nói của người thân cận. May mà con không mở cửa.”

Lời của Đan Dương Tử có lý, khiến tôi bắt đầu dao động.

“Nhậm Hi, ta không thể vừa bảo vệ con vừa tiêu diệt nó cùng lúc. Cách duy nhất bây giờ là để con vào ở phòng số 10. Bên trong có pháp trận và bùa chú đủ để bảo vệ con trong thời gian dài. Ta sẽ trở lại đạo quán cầu viện trợ.”

Nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận được việc người bà luôn yêu thương mình… lại muốn hại mình.

“Nhưng… trước lúc con đi, bà còn cảnh báo con về Chu Thần mà…”

Đan Dương Tử dịu giọng, kiên nhẫn khuyên nhủ:

“Đó chính là vì nó hận con đến tận xương tủy. Chỉ khi tự tay giết con, oán niệm ấy mới có thể tiêu tan.”

“Nhậm Hi, lần này ta đã cố gắng hết sức, nhưng nếu lần sau nó quay lại, có thể ta sẽ không cứu được con nữa.”

Nói rồi, ông phun ra một ngụm máu.

“Con hãy suy nghĩ thật kỹ. Nó sắp đạt đến trạng thái đỉnh cao rồi. Đến lúc đó, dù ta có muốn giúp, cũng lực bất tòng tâm.”

Đan Dương Tử lắc đầu, để lại không gian cho tôi bình tĩnh lại.

Tâm trí tôi rối như tơ vò.

Con ma đó… không, là ‘Nhiệt’… thật sự là bà sao?

Tôi cố gắng nhớ lại từng chi tiết khi đối mặt với nó.

Chiều cao, dáng vóc… càng nghĩ càng giống bà.

Nhưng… liệu bà thực sự muốn hại tôi sao?