Chương 13 - Khám Phá Thân Phận - Đúng Lúc Gặp Được Người

13

Tiếng xe ngựa khiến ta tỉnh dậy.

Không ngoài dự đoán, tay chân ta bị trói chặt. Mở mắt ra, không phải ai xa lạ, chính là Thẩm Vấn An mới gặp hôm qua.

“A Lê, nàng tỉnh rồi?”

Thấy ta tỉnh lại, hắn dịu dàng hỏi han. Thậm chí còn muốn đưa tay muốn đỡ ta.

Nhưng ta né tránh, nụ cười hắn trở nên cứng ngắc. Ta ngồi dậy, giọng nói đầy khó chịu:

“Thẩm tướng quân, không biết vì nguyên do gì mà bắt cóc ta?”

Hắn thở dài một tiếng, lại ngồi xuống.

“Không cần diễn, ta biết nàng chính là Chung Lê của ta, cũng biết mấy năm qua nàng vẫn luôn oán hận ta. Nếu không cũng sẽ không giả vờ mất trí nhớ, thay đổi hết tên họ, lợi dụng Tạ Cửu chọc tức ta.”

Giọng nói khẳng định chắc nịch này của hắn khiến ta suýt chút nữa bật cười nhưng cố nhịn.

Tô Dao Dao nói hắn không dám chắc về thân phận của ta nhưng từ sớm hôm qua trong nháy mắt khi gặp lại, ta đã biết hắn chắc chắn đã nhận ra ta.

Dù có thế đi chăng nữa, ta vẫn nghĩ sẽ không thừa nhận, càng không nghĩ sẽ tiếp tục dây dưa với hắn thêm nữa.

“Ta là đích trưởng nữ của Tống gia, Tống Ngọc. Việc ta cùng phu quân của mình kết hôn nhiều năm, cả thành Vân Châu này không ai là không biết?”

“Thẩm tướng quân nghi ngờ ta, chẳng lẽ không điều tra ngọn ngành lai lịch của ta sao?”

“Tống Ngọc" quả thực là đích trưởng nữ của Tống gia.

Lo lắng sẽ có người nghi ngờ. Tạ Cửu làm hô tịch cho ta rất cẩn thận và kĩ càng tất cả mọi thứ, từ cuộc sống từ nhỏ tới chuyện ăn uống, tính cách, gương mặt đều lấy ta làm chuẩn.

Ngay cả cha mẹ Tống đều từng tới Vân Châu thăm và thân mật gọi ta là ‘con gái". Thân phận của ta không có điểm sơ hở nào.
Nhưng rõ ràng Thẩm Vấn An sẽ không tin những thông tin sờ sờ trước mắt như vậy.

Hắn giống như đang tự nói với chính mình:

“Mấy năm nay ta vẫn luôn tin rằng nàng không chết, vẫn tìm kiếm nàng ở khắp nơi. Ta sớm nên nhận ra rằng, ba năm trước Tạ Cửu lấy cớ muốn diệt đám thổ phỉ kia, bất chấp ý chỉ rời khỏi Vân Châu, ta phải nhận ra rằng hắn tới đó là vì nàng…”

Hắn cau mày nhìn ta hồi lâu.

“A Lê, ta sai rồi. Ta không nên chờ đến khi mất đi nàng mới nhận ra bản thân ta rất yêu nàng.”