Chương 5 - Đừng Hòng Lấy Gì Của Tôi
9
Thời gian tiếp tục trôi, gần đến cuối năm.
Công ty của Chu Trầm vỡ ra một cơn bão kiểm toán nội bộ.
Ngòi nổ cho làn sóng này chính là chuỗi chứng cứ tôi đã nộp khi khởi kiện trước đó.
Số tiền 80 vạn mà anh ta từng trả cho tôi trở thành một điểm nghi vấn không thể lướt qua đối với cơ quan công an và kiểm toán.
Phòng kiểm toán lần theo dấu vết, không chỉ làm rõ anh ta nhận hối lộ thương mại, mà còn lộ ra hàng loạt sai phạm trong phê duyệt dự án.
Hóa ra bấy lâu, Chu Trầm lợi dụng chức vụ để chỉ định nhà thầu, thao túng đấu thầu, rót hoa hồng từ đối tác vào tài khoản riêng.
Những khoản đáng lẽ thuộc về công ty đều chảy vào tài khoản cá nhân của anh ta.
Chúng trở thành nguồn nuôi bồ và duy trì lối sống xa hoa.
Và khoản 80 vạn kia chỉ là một phần nhỏ trong thu nhập màu xám đó.
Khi điều tra sâu hơn, nhiều chi tiết sốc liên tiếp bị phơi bày.
Báo cáo kiểm toán cho thấy anh ta không chỉ dùng tiền mua đồ hiệu cho Vi Vi
—
từ túi xách phiên bản giới hạn đến đồ may đo cao cấp, qua các công ty liên kết còn mua cả một căn nhà cho bố mẹ Vi Vi ở quê.
Tiền tiêu xài thường ngày của cô ta cũng do anh ta gánh chịu:
thẻ hội viên bạch kim ở spa cao cấp, các liệu trình thẩm mỹ tư nhân, thậm chí chiếc sedan sang trọng cô lái được đăng ký tên họ hàng nhà cô nhưng thực chất cô dùng.
Những dòng tiền chuyển dịch và lịch sử chi tiêu được che giấu bằng cách rối rắm như vậy không thể trốn khỏi mắt các chuyên gia kiểm toán.
Chúng trở thành bằng chứng mấu chốt chỉ ra việc lạm dụng chức quyền để trục lợi cá nhân của Chu Trầm.
Một vụ tranh chấp tài sản hôn nhân tưởng chừng đơn giản cuối cùng đã xé toang cả chuỗi lợi ích anh ta dày công xây dựng.
Còn Vi Vi thì không thoát được lưới pháp luật.
Cô rõ ràng biết nguồn tiền khổng lồ đó không hợp pháp, vượt xa thu nhập chính đáng của cô.
Nhưng cô vẫn ung dung chấp nhận và tiêu xài, mua sắm bằng tiền ấy.
Hành vi đó có dấu hiệu cấu thành tội “che giấu, hợp thức hóa tài sản do phạm tội mà có”.
Tuy nhiên vào thời điểm này, cô đã mang thai được sáu tháng, trong thời kỳ thai sản được pháp luật bảo vệ.
Theo thực tiễn xét xử và lý do nhân đạo, cơ quan tư pháp quyết định hoãn các biện pháp cưỡng chế giam giữ.
Họ cho phép cô tại ngoại, chờ sinh và kết thúc giai đoạn cho con bú sẽ xử lý tiếp.
Cuối cùng, Chu Trầm bị kết án bảy năm tù vì tội tham ô và nhận hối lộ dưới nhiều tình tiết.
Còn Vi Vi, với tư cách người hưởng lợi trực tiếp, biết rõ nguồn tiền bất hợp pháp vẫn giúp xử lý và tiêu xài, bị truy cứu tội che giấu tài sản do phạm tội mà có, tuyên phạt một năm tù, cho hưởng án treo hai năm, và bị tịch thu toàn bộ số tiền thu được bất hợp pháp.
Kết quả là cả hai đều sa cơ lỡ vận, danh dự tiêu tan, sự nghiệp đổ bể.
Nhiều năm gom góp thành tro bụi, cuối cùng rơi vào tay kẻ chẳng còn gì.
Khi mọi chuyện lắng xuống, cuộc sống tôi cuối cùng trở về sự thanh tĩnh thực sự.
Số 80 vạn được cơ quan có thẩm quyền xác định là khoản bồi thường hợp pháp trong thỏa thuận ly hôn giữa tôi và Chu Trầm, không bị thu hồi.
Số tiền ấy cùng với tiền bán bất động sản trở thành nền tảng vững chắc cho cuộc sống tự do của tôi sau này.
Mỗi đồng tiền tôi có đều minh bạch, không tì vết, làm tôi thanh thản trong lòng.
Rồi tôi bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố ven biển, khí hậu ấm áp.
Nghe nói Chu Trầm và Vi Vi sau cơn bão đó đã hoàn toàn rẽ lối.
Một người vào tù, một người mang án tích và nợ nần, biệt tích không rõ.
Nghe tin mà trong lòng tôi chẳng xao động, như nghe một câu chuyện xa lạ không liên quan.
Họ đối với tôi — đã là người của tiền kiếp.
Ngoài cửa sổ nắng dịu, bạn trai mới của tôi — trẻ và minh bạch về tài sản — đang vụng về trong bếp theo công thức nấu tối cho tôi.
Điện thoại sáng, tin nhắn của con trai:
“Mẹ, con nghỉ làm rồi, vé máy bay đã mua, con sẽ về ở với mẹ! Nhớ mẹ!”
Tôi mỉm cười, trả lời nhanh:
“Ok, mẹ chờ con, nhà mới rộng lắm, con sẽ rất thích.”
Trả lời xong, tôi bỏ điện thoại xuống, ngắm cảnh biển trời hòa màu.
Mọi toan tính, nỗi đau và oán giận trước kia đã chấm dứt hoàn toàn.
Tôi không còn là vợ của ai, cũng không còn là kẻ thù của ai.
Tôi chỉ là chính mình —
một người phụ nữ có tiền, có tự do, được yêu và đang toàn tâm yêu bản thân.
Con trai mang về cho tôi, ngoài nỗi nhớ, là một lá thư từ trong tù.
“Dao Dao: Anh biết anh không có tư cách….
Những ngày đêm ở đây, anh hối hận từng phút.
Anh bỏ kim cương để nhặt một viên đá mạ vàng.
Đến khi mất hết anh mới hiểu, sự tinh tế ngày xưa của em là để dựng tường bảo vệ gia đình;
còn cái gọi là trong sáng của cô ta chỉ là toan tính ích kỷ.
Anh không cầu em tha thứ, cũng không dám đối mặt nữa.
Viết những dòng này chỉ vì anh còn nợ em một lời xin lỗi chân thành.
— Chu Trầm”
Tôi rút chiếc bật lửa, châm một góc lá thư.
Ngọn lửa nuốt lấy hối lỗi và nước mắt của anh, hóa thành một nắm tro nhỏ.
Tới đây, ván cờ chấm dứt, nhân vật rời sân, ân oán khép lại.
— Hết —