Chương 3 - Đúng Chuyện Ly Hôn
9 Đợi tôi tập xong, tắm rửa thoải mái, thay đồ sạch sẽ rồi cầm điện thoại lên, mới thấy dư luận đã hoàn toàn nghiêng một bên. Hình tượng “bạch liên hoa yếu đuối” của Triệu Thanh Thanh coi như tan nát. “Má, rẻ rúng quá, rẻ đến tức điên người ta.” “Ngày nào cũng lấy tuổi tác của vợ cả ra nói, chẳng lẽ chính mình không sống nổi đến tuổi đó sao?” “Bình tĩnh nào, qua xem video vợ cả đánh thằng tra nam với tiểu tam đi, thông hết cả tuyến sữa.” “Tôi tua đi tua lại! Quá có lợi cho tuyến sữa của dân mạng.” “Đây mới là truyện ngược hả hê, cú nào ra cú đó.” “Nếu tôi là tiểu tam kia, chắc phải cụp đuôi mà sống, cô ta ngu à, cứ chọc tức vợ cả làm gì?” “Thôi thì tức chứ sao, có loại người rẻ tiền vậy đấy, giật chồng người ta xong còn muốn khoe chiến lợi phẩm.” … Vẫn có người giữ giọng tỉnh táo. “Chỉ mình tôi thấy vợ cả thế này thật mất mặt sao? Quấn quít, rõ ràng là chưa buông bỏ được.” “Đúng đó, chi bằng xoay lưng dứt khoát, mau tìm một anh đẹp trai giàu có hơn, tức chết gã chồng cũ.” “Phải, để gã chồng cũ nhìn thấy vợ cả đi với đàn ông khác, mới thật sự cảm nhận được mất mát, biết đâu còn quay lại cầu xin.” … Huấn luyện viên Tiểu Chu vừa hóng vừa ăn dưa, xem mà khoái chí. Anh ta bảo tôi đang hot như vậy, dạy cho tốt thì chính là biển quảng cáo sống của phòng gym. Nói xong, anh ta ưỡn người, phô ra cơ bắp săn chắc và gương mặt rạng rỡ, cười sáng chói. “Chị, chị thấy tôi thế nào? Có cần tôi giúp chị chọc tức thằng cặn bã kia không? Tôi trẻ hơn, đẹp trai hơn, đứng cạnh chị đảm bảo chị…” “Tôi kiện cậu tội quấy rối học viên bây giờ.” “Ờ.” 10 Tôi xin công ty nghỉ phép, dọn hẳn ra khách sạn ở. Đỡ phải về nhà, chỗ nào cũng chướng mắt. Tập gym, bơi lội, ăn bánh ngọt thong thả ở executive lounge, ngắm cảnh đêm từ phòng suite trên tầng cao nhất, rồi ngủ đến khi tự tỉnh. Đàn ông không yêu thì sao, tôi sẽ yêu bản thân gấp đôi. Mặt khác, trên mạng vẫn còn không ít “người tỉnh táo”, cho rằng tôi quá mất thể diện. Tôi lướt đến bài bình luận của một blogger tình cảm triệu follow: “Báo thù cao cấp nhất của phụ nữ là thờ ơ, rời đi thực sự luôn là không tiếng động.” “Người phụ nữ họ Tống này tưởng như đã thắng, nhưng thực ra vẫn đang dùng lỗi lầm của chồng cũ để trừng phạt chính mình.” “Chia tay mà còn ầm ĩ thế này, cuối cùng đến chút hình ảnh thể diện cũng chẳng giữ nổi, đàn ông còn cảm thấy: may mà đã ly hôn.” … Tôi khẽ cười khẩy. Đem chuyện giặt quần lót lạnh lùng ra nói nghe cũng sang ghê. Một thằng cặn bã chết tiệt, tôi việc gì phải quan tâm ấn tượng cuối cùng của hắn về tôi có đẹp hay không? Chẳng lẽ tôi phải nhịn nhục đến mức u nang tuyến sữa, cam tâm tay trắng ra đi, chỉ để lại cho Phó Hoài một bóng lưng lạnh lùng cao quý, rồi để hắn khi nửa đêm chợt nhớ tới tôi, có được một chút tiếc nuối hay sao? Nhưng mà… nhiều blogger lớn share thế này… Nóng vậy sao? Tôi dứt khoát chỉnh lại phần giới thiệu tài khoản. Nhân cơ hội lập luôn một tài khoản cũng hay. 11 Bận đến tối, bạn cùng phòng đại học gọi cho tôi, giọng dè dặt. “Tống Ly, ngày mai họp lớp… cậu còn định đến không?” Tôi vừa nghe liền hiểu. Đoạn video “Vợ cả đánh tra nam cùng tiểu tam ở cửa trung tâm thương mại” nổi quá, chắc nhiều người quen cũng xem rồi. “Đi chứ, sao lại không.” “Nhưng tớ nghe nói, Phó Hoài sẽ dẫn cô gái kia tới, đến lúc đó… cậu có thấy…” Tôi khẽ cười. “Sẽ mất mặt à?” “Hắn ngoại tình mà còn dám vênh váo, tôi đường đường chính chính, có gì mà mất mặt.” Bạn tôi thở phào. “Ừ, cậu nghĩ được vậy thì tốt, tớ còn sợ cậu không đối diện nổi, dù sao Phó Hoài cũng là mối tình đầu.” Cô ấy nhớ lại chuyện xưa, có phần cảm thán. “Hồi đó bao nhiêu người theo đuổi cậu, ai cũng bảo cậu mềm nắn rắn buông, ai đến cũng dịu dàng từ chối, vậy mà lại đồng ý với Phó Hoài. Yêu cái là chuyên tâm, từ thời sinh viên đến hôn nhân, bỏ không đành cũng bình thường.” Tim tôi nhói lên. “Chi phí chìm không nhắc nữa, hẹn gặp ngày kia.” Hôm họp lớp, tôi đẩy cửa bước vào, đám đông đang ồn ào bỗng chốc lặng xuống. Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, ánh nhìn kỳ lạ. Tôi liếc sang. Triệu Thanh Thanh ngồi cạnh Phó Hoài, trong tay ôm một con chó nhỏ, đang cho nó ăn bánh quy bơ. Tôi nhận ra đó là bánh tôi làm. Tôi thích làm bánh, chẳng phải vì mê ăn, mà là thích quá trình sáng tạo. Thỉnh thoảng Phó Hoài còn mang vài hộp tới công ty, bảo ăn cùng cà phê tốt hơn bánh mua ngoài. Triệu Thanh Thanh nhìn thấy tôi, liền nhét thêm một miếng vào miệng con chó, ánh mắt đầy khiêu khích. “Thứ đồ vớ vẩn này, chỉ đáng cho chó ăn.” Tôi gật đầu. “Tốt, cho chó ăn còn hơn cho cô.” “Nhân tiện nhắc, người bên cạnh cô đã ăn suốt mấy năm rồi đấy.” Triệu Thanh Thanh chậm rãi sững lại. Ánh mắt chuyển từ bối rối sang giận dữ. Thấy tình hình không ổn, các bạn vội vàng xoa dịu, người đổi chủ đề, người kéo tôi ngồi xuống. Tôi cũng không muốn làm hỏng hứng, vừa nói vừa cười rồi ngồi yên vị. Rượu vào chừng nửa buổi, không khí hứng khởi, mọi người cùng nhau ôn lại kỷ niệm đại học, có người lấy ảnh tốt nghiệp, có người lấy thẻ cơm cũ. Bầu không khí đang đẹp, Triệu Thanh Thanh bỗng chen ngang. “Nói đến đồ cũ, hôm qua dọn nhà tôi cũng tìm thấy khối thứ hay ho.” Cô ta lôi ra từ túi xách những bức ảnh của tôi với Phó Hoài, bùa bình an xin ở chùa, thư tay anh ta viết cho tôi khi đi công tác… Tất cả đều là kỷ vật tôi gìn giữ trong căn nhà tân hôn. Bị cô ta lôi từng thứ ra, soi mói dè bỉu. “Nhìn bức này xem, xấu chết, đại thúc đẹp trai thế mà bị chụp dìm.” “Còn cái này, cái đồ mê tín, quả nhiên chỉ bà già mới tin.” Triệu Thanh Thanh dùng đũa hất qua hất lại chiếc nhẫn bạc đầu tiên Phó Hoài tặng tôi dịp Valentine. “Một cái nhẫn bạc rẻ tiền mà còn giữ lại, đúng là chưa thấy đồ xịn bao giờ.” Cả bọn lén nhìn phản ứng của tôi. Tôi đứng dậy, hất một cốc nước đá vào mặt Phó Hoài. “Anh ngủ quên à? Chính anh mang những thứ này đến, mà không biết dẹp đi sao?” Rồi quay sang Triệu Thanh Thanh. “Cũng khổ cho cô thật, ôm về một đống rác lớn chưa đủ, còn rảnh đến mức gom góp mấy thứ rác vụn vặt này đem ra khoe.” Phó Hoài vội lau mặt, kéo tôi sang một bên, giọng nén giận. “Chẳng phải vì cô đăng lên mạng mấy thứ đó, Thanh Thanh bị chửi hai ngày, khóc cả đêm sao? Nó có làm gì cô đâu, có nhắc tên đâu, chỉ lấy mấy đồ cũ ra xả giận, cô cần làm vậy sao?” “Đáng đời nó.” Tôi tiện tay ném chiếc cốc thủy tinh trống không, trúng thẳng sống mũi anh ta. “Anh cũng đáng đời.” Mũi Phó Hoài còn chưa lành sau lần trước đã lại tóe máu, Triệu Thanh Thanh hét thất thanh, mấy người bạn vội vàng lao đến tách chúng tôi ra. “Tống Ly!” Phó Hoài gầm lên, mất hết kiên nhẫn. “Trước mặt bao nhiêu bạn học mà cô gây rối thế này, không thấy mất mặt sao?” “Cô tưởng họ sẽ thương hại cô, đứng về phía cô à? Họ chỉ cười nhạo thôi.” Tôi bật cười lạnh. “Tôi sợ gì chứ?” “Người ngoại tình là anh, kẻ biết rõ còn chen chân là cô ta. Nói đến mất mặt, thế nào cũng chẳng rơi vào tôi.” Tôi lia mắt qua từng người trong phòng. “Ai ngồi đây mà thấy mất mặt vì tôi, thì nên tự nhìn lại xem bản thân thuộc hạng gì đã.” Vài người vừa còn cười cợt chợt sững lại, cúi gằm mặt. Phó Hoài hít sâu, mở cửa. “Tống Ly, chúng ta nói chuyện riêng.” 12 Trong phòng bên cạnh, Phó Hoài bực bội bóp trán. “Tống Ly, tôi không hiểu.” “Cô vốn vô cảm, ba mẹ đều mất mà cô vẫn chịu được, thêm tôi cũng chẳng sao. Chỉ vì tôi ngoại tình khiến cô mất mặt mà cô phải dằn vặt tôi thế à? Rõ ràng cô chẳng mấy yêu tôi!” Tôi lạnh nhạt. “Ồ? Dựa vào đâu anh nghĩ vậy?” Phó Hoài kích động đi đi lại lại, kể tội. “Cưới rồi mà cô chưa từng bỏ lỡ cơ hội thăng chức, vì thế mà thậm chí không chịu sinh con.” “Rõ ràng tôi hoàn toàn nuôi nổi cô, cô lại không chịu nghe, cứ bận rộn hơn cả tôi.” “Ngay cả thời gian nghỉ hiếm hoi, cô cũng đi tập gym, đi học, không chịu ở nhà chờ tôi.” “Cô có biết tôi khao khát cảm giác mỗi ngày về nhà có ánh đèn chờ mình thế nào không? Thứ ấm áp đó, chỉ ở Thanh Thanh tôi mới cảm nhận được.” “Cô ấy khác cô, hồn nhiên nhiệt tình, trong mắt chỉ có tôi.” “Coi như tôi cầu xin cô, đừng nhằm vào nó nữa được không?” Tôi nhìn bộ mặt trơ trẽn ấy không chịu nổi, liền cầm đồ bên cạnh ném thẳng. “Anh mù à? Ai khiêu khích trước anh không biết sao? Còn giả vờ gì nữa?” “Đã phản bội thì cứ thừa nhận, đừng dựng cớ cao thượng để đổ hết lên đầu tôi. Anh có biết xấu hổ không?” Tôi vừa nói vừa ném, Phó Hoài chật vật né tránh. “Sao anh không từ bỏ cơ hội thăng chức? Sao không ở nhà nấu nướng giặt giũ cho tôi? Sao không để lại cho tôi một ngọn đèn thâu đêm?”