Chương 8 - Đừng Bao Giờ Tranh Giành Thú Nhồi Bông
Thì ra làm linh hồn rồi, đến xót cho người mình thương cũng không làm được.
Mùa thu, mẹ nuôi đổ bệnh, nằm suốt một thời gian dài.
Tôi ngày nào cũng quanh quẩn bên giường bà.
Thấy bà ho, thấy bà tiêm thuốc, thấy bà lặng lẽ rơi nước mắt.
Chắc chắn là bà nhớ tôi rồi.
Một hôm, trông bà như đang sốt, mơ màng vuốt ảnh tôi, lẩm bẩm nói.
“Niệm Niệm, đừng đi xa quá… mẹ sợ không tìm thấy con…”
Tôi vội vàng ghé sát tai bà nói: “Con không đi đâu cả, con ở ngay đây.”
Không biết bà có nghe thấy hay không.
Bà mỉm cười, rồi lại thiếp đi.
Người trong làng nghe tin bà ngã bệnh, ai cũng xách theo trứng gà đến thăm.
“A Uyển à, con làm vậy là khổ thân mình thôi, Niệm Niệm đi lâu như vậy rồi…”
Mẹ nuôi nói: “Con bé là con gái tôi, đi bao lâu cũng vẫn là con gái tôi…”
Năm đó tôi bị mẹ ruột của Lâm Vi Vi tráo đổi, vứt ở quê, cha mẹ ruột chưa từng quay lại tìm tôi.
Là mẹ nuôi nhặt được tôi, nuôi tôi lớn lên, nướng cho tôi những củ khoai lang ngọt nhất, nấu cho tôi bát cháo ngô ngon nhất.
Tôi nhớ ngày bị đón đi, mẹ nuôi tiễn tôi ra đầu làng, mắt đỏ hoe.
“Niệm Niệm, đến nhà mới phải ngoan nhé, chịu ấm ức thì quay về, mẹ lúc nào cũng đợi con.”
Khi đó tôi còn không hiểu, vì sao bà không buồn.
Bà sợ tôi ở nhà mới chịu tủi thân, nên cố ý tỏ ra không để tâm.
Còn tôi ngốc nghếch nghĩ rằng, có cha mẹ ruột rồi, là có cả thế giới.
Nhưng người yêu tôi nhất trên đời này, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là mẹ nuôi mà thôi.
Mùa đông, sức khỏe mẹ nuôi dần khá hơn.
Bà lại ngày ngày lên sườn núi thăm tôi, mang theo khoai lang nướng tôi từng thích ăn.
“Niệm Niệm, con xem, tuyết rơi rồi.”
Bà đặt khoai lang nướng trước bia mộ, “Trước kia con hay nói, ngày tuyết rơi mà ăn khoai nướng thì ấm nhất.”
Tuyết rơi trên mái tóc bà, phủ trắng cả đầu.
Tôi nhìn bóng lưng bà, bỗng nhiên rất muốn ôm lấy bà.
Mẹ ơi, con thích nhất khoai lang nướng mẹ mang đến.
Mùa xuân năm sau, ba bỗng xuất hiện.
Ông đứng trước cửa nhà mẹ nuôi, tay xách một chiếc túi, trông tiều tụy lại lúng túng.
“Tôi đến thăm… Niệm Niệm.”
Mẹ nuôi không cho ông vào nhà, chỉ đứng ở bậc cửa.
“Niệm Niệm không còn nữa rồi.” mẹ nuôi nói.
“Tôi biết.” giọng ba rất thấp, “Tôi muốn… mang chút đồ cho con bé.”
Ông lấy từ trong túi ra một con thú nhồi bông mới, rất giống con của tôi, chỉ khác là tai còn nguyên vẹn.
“Tôi tìm rất lâu mới tìm được cái giống vậy.”
Ông cười khổ, “Hồi đó con bé quý món đồ chơi ấy như vậy, chắc là rất thích.”
Mẹ nuôi không nhận, cũng không cho ông ra mộ tôi.
Bà nở nụ cười thê lương, quay lưng không nhìn ông.
“Niệm Niệm bây giờ không cần mấy thứ này nữa.”
Mẹ nuôi từng nói với tôi, bà hận ba mẹ ruột, hận nhà họ Lâm đã đưa tôi đi.
Nếu không phải họ lấy danh nghĩa huyết thống và tình thân mà đón tôi đi.
Tôi đã không chết.
Ba im lặng rất lâu, đặt con thú nhồi bông ở cửa, rồi rời đi, từ đó không quay lại nữa.
Nghe nói ở thành phố mới, ông chu cấp cho một bé gái trạc tuổi tôi.
Mẹ được đón ra khỏi viện điều dưỡng, sống cùng chị gái, thỉnh thoảng đến cô nhi viện làm tình nguyện.
Họ dường như đều đang dùng cách của mình để bù đắp điều gì đó.
Nhưng tôi đã không cần nữa rồi.
Giống như lúc họ đón tôi về nhà.
Phần lớn thời gian và sự cưng chiều của họ đều dành cho Lâm Vi Vi.
Tôi ngồi xổm nhìn đàn kiến chuyển tổ, họ chưa từng ngồi xuống cùng tôi.
Đến khi họ cuối cùng chịu ngồi xuống.
Đàn kiến đã chuyển đi từ lâu rồi.
Còn cô bé chờ họ ngồi xuống ấy, cũng đã không còn nữa.
【Hoàn】