Chương 27 - Duệ Nương
27.
Gần một năm sau, Nhị tỷ lại đến chỗ ta khóc lóc, đang định nói thì ta chặn luôn lại, sai cung nữ cầm chút đồ vặt nhẹ và trái cây, vừa nghe vừa ăn.
Nhân tiện, để người mang thêm trà cho nhị tỷ, ta nghĩ tỷ ấy kể chuyện dài chắc sẽ khát đấy.
Sự thật chứng minh là ta đúng, tỷ ấy vừa khóc vừa kể với ta đã đối xử tốt với lão già kia thế nào, kết quả là ông ta lại mang về cho tỷ ấy một đứa trẻ và một người phụ nữ.
"Lại hòa ly nữa à? Nhị tỷ, tỷ rảnh quá không có việc gì làm à?"
Nhị tỷ có lẽ không ngờ ta sẽ nói thế, nên do dự rồi nói: “Dù sao cũng từng là vợ chồng, sao ta có thể không lưu luyến chút tình nghĩa nào chứ?”
"Đó không phải là điều tỷ đã nói với ta lúc đầu. Tỷ nói dù không có gì cũng phải rời xa hắn, không phải sao? Tỷ quên nhanh vậy?"
“Thật sự không thay đổi được sao?”
“Đúng rồi chứ sao,” ta nói với thái độ tỷxem vui chứ không quá nghiêm túc, “Bây giờ hắn không uống rượu hay đánh ai cả, nhưng hắn ta lại đang nuôi chuyện phụ nữ sau lưng tỷ đấy.”
Không hiểu lão già này đang nghĩ gì, nếu hắn thích người khác, muốn dựa vào nhị tỷ thì cũng nên mang ả kia về làm vợ lẽ, theo tính của nhị tỷ nhất định sẽ không nói gì.
Hoặc chẳng thà giữ bí mật đến khi đứa trẻ chào đời có phải hơn không.
"Ta……"
“Nhị tỷ, uống miếng nước cho đỡ khô cổ nè”
"Duệ Nương, ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào?"
"Không biết.” Ta từng cảnh báo không nên làm hòa với hắn, mà tỷ ấy lại lén lút với lão già kia, tỷđể sống một cuộc sống suốt ngày dằn vặt, không dám yêu cầu hắn ta hòa ly lần nữa.
"Duệ Nương, ta có nhầm không?"
“Ta có hiểu đâu mà.” Ta một mình, đáng thương canh giữ cung điện nguy nga này, mỗi ngày tỷcó thể sống cuộc sống quần áo đẹp, đồ ăn ngon, làm sao ta có thể hiểu được tình yêu sâu đậm của tỷ chứ?
"Duệ Nương, ngươi giúp ta nghĩ biện pháp đi."
“Sao tỷ không hỏi Tam tỷ ấy?”
"Tam muội?” tỷ ấy dừng lại và nói với ta, “Tam muội nói ta tự giải quyết đi, nhưng ta, ta không muốn.”
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Ta..." Nhị tỷ im lặng, ta chậm rãi ăn một miếng bánh ngọt, sờ cái bụng tròn tròn của mình, nghe nhị tỷ quyết định: "Ta muốn đuổi bọn họ ra ngoài."
Ngươi suy nghĩ lâu như vậy, mới có ý tưởng này, ngươi nên đuổi lão già kia cùng bầy sói mắt trắng đi luôn.
Buồn vì bất hạnh, giận vì bất lực. Ta chợt nhớ đến nương, trong trí nhớ của ta, nương thực ra cũng giống như Nhị tỷ của ta, bà biết phụ thân là người như vậy nhưng vẫn cố gắng vì ông ấy cho đến lúc chết.
Có lẽ hồi đó bà có tình cảm sâu sắc với phụ thân nhưng trong trí nhớ của ta, nương luôn bận rộn trong những bộ quần áo vải lanh thô, bà và phụ thân như những con người ở hai thế giới khác nhau.
Ta nghĩ, lý do nương chấp nhận số phận một phần là vì nương có những bốn người con gái, một phần là vì gia đình nương không có ai cả.
Nhưng Nhị tỷ thì khác, không có con, thiếu lão già vẫn có thể sống được, làm sao lại phải bằng lòng sống như vậy?
“Vậy tỷ làm sao để đuổi?” Nói xong, ta nhận ra Nhị tỷ đang nhìn mình chằm chằm, liền hỏi: “Nhị tỷ, tỷ muốn nhờ ta giúp sao?”
“Duệ nương, ta biết là không tốt, nhưng muội là Thái hậu, có tiền có quyền, cho nên——”
"Dừng lại, sống thế nào là tùy tỷ. Nhị tỷ, tỷ không thể cứ trông cậy vào ta giúp cả đời được?" Tỷ ấy sẽ ở cùng lão già kia đến hết đời à?
"Thế ta biết làm sao bây giờ?"
Ta buông hai tay, bất lực: “Vậy nếu ta không vào cung thì tỷ sẽ làm gì?”
Cuối cùng, ta đã khiến tỷ ấy không nói được lời nào, ta đã để tỷ ấy suy nghĩ nhưng tỷ ấy nhất quyết muốn quay lại, ta cũng không thể làm gì được.
Sau khi nàng rời đi, ta nghĩ ngay từ đầu không nên để tỷ ấy chăm sóc Tam tỷ, đỡ để họ lây nhiễm cho nhau sự ng u ng ốc.
Ta chưa kịp làm gì thì hôm sau đã có người làm thay ta, lão già bỏ chạy, mang theo đứa con và ả đàn bà kia.
Nghe xong ta cảm thấy Nhị tỷ thật đáng thương, chắc lão già quay lại tìm Nhị tỷ chỉ để tìm một chỗ nuôi con.
Chắc hôm nay Nhị tỷ chẳng có thời gian tới tìm ta đâu, nhưng ta vẫn phái người đi tìm tung tích của lão già kia, hắn bỏ chạy rồi, nhưng ta cũng phải cho lũ sói con kia đi cùng hắn luôn chứ.
Ta nghĩ mấy người ta gặp đều bị t hần kinh hay sao ấy, không muốn sống ổn định chỉ suốt ngày gây chuyện là tài.
Với lòng tin của Nhị tỷ dành cho hắn, hắn ta không thấy sống một cuộc sống bình yên với Nhị tỷ sẽ tốt hơn sao? Lại phải lén lút tìm đàn bà ở bên ngoài, tìm được cũng không dám mang về, cuối cùng lại có gan bỏ trốn luôn.
Hiển nhiên, ta không nghĩ những viên quan thích đọc sách khác trong triều đình đều như vậy, họ tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, mỗi việc đều ổn định, chả nhẽ họ đọc ngu quá hay đọc sách lậu chắc?
Gần một năm sau, Nhị tỷ lại đến chỗ ta khóc lóc, đang định nói thì ta chặn luôn lại, sai cung nữ cầm chút đồ vặt nhẹ và trái cây, vừa nghe vừa ăn.
Nhân tiện, để người mang thêm trà cho nhị tỷ, ta nghĩ tỷ ấy kể chuyện dài chắc sẽ khát đấy.
Sự thật chứng minh là ta đúng, tỷ ấy vừa khóc vừa kể với ta đã đối xử tốt với lão già kia thế nào, kết quả là ông ta lại mang về cho tỷ ấy một đứa trẻ và một người phụ nữ.
"Lại hòa ly nữa à? Nhị tỷ, tỷ rảnh quá không có việc gì làm à?"
Nhị tỷ có lẽ không ngờ ta sẽ nói thế, nên do dự rồi nói: “Dù sao cũng từng là vợ chồng, sao ta có thể không lưu luyến chút tình nghĩa nào chứ?”
"Đó không phải là điều tỷ đã nói với ta lúc đầu. Tỷ nói dù không có gì cũng phải rời xa hắn, không phải sao? Tỷ quên nhanh vậy?"
“Thật sự không thay đổi được sao?”
“Đúng rồi chứ sao,” ta nói với thái độ tỷxem vui chứ không quá nghiêm túc, “Bây giờ hắn không uống rượu hay đánh ai cả, nhưng hắn ta lại đang nuôi chuyện phụ nữ sau lưng tỷ đấy.”
Không hiểu lão già này đang nghĩ gì, nếu hắn thích người khác, muốn dựa vào nhị tỷ thì cũng nên mang ả kia về làm vợ lẽ, theo tính của nhị tỷ nhất định sẽ không nói gì.
Hoặc chẳng thà giữ bí mật đến khi đứa trẻ chào đời có phải hơn không.
"Ta……"
“Nhị tỷ, uống miếng nước cho đỡ khô cổ nè”
"Duệ Nương, ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào?"
"Không biết.” Ta từng cảnh báo không nên làm hòa với hắn, mà tỷ ấy lại lén lút với lão già kia, tỷđể sống một cuộc sống suốt ngày dằn vặt, không dám yêu cầu hắn ta hòa ly lần nữa.
"Duệ Nương, ta có nhầm không?"
“Ta có hiểu đâu mà.” Ta một mình, đáng thương canh giữ cung điện nguy nga này, mỗi ngày tỷcó thể sống cuộc sống quần áo đẹp, đồ ăn ngon, làm sao ta có thể hiểu được tình yêu sâu đậm của tỷ chứ?
"Duệ Nương, ngươi giúp ta nghĩ biện pháp đi."
“Sao tỷ không hỏi Tam tỷ ấy?”
"Tam muội?” tỷ ấy dừng lại và nói với ta, “Tam muội nói ta tự giải quyết đi, nhưng ta, ta không muốn.”
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Ta..." Nhị tỷ im lặng, ta chậm rãi ăn một miếng bánh ngọt, sờ cái bụng tròn tròn của mình, nghe nhị tỷ quyết định: "Ta muốn đuổi bọn họ ra ngoài."
Ngươi suy nghĩ lâu như vậy, mới có ý tưởng này, ngươi nên đuổi lão già kia cùng bầy sói mắt trắng đi luôn.
Buồn vì bất hạnh, giận vì bất lực. Ta chợt nhớ đến nương, trong trí nhớ của ta, nương thực ra cũng giống như Nhị tỷ của ta, bà biết phụ thân là người như vậy nhưng vẫn cố gắng vì ông ấy cho đến lúc chết.
Có lẽ hồi đó bà có tình cảm sâu sắc với phụ thân nhưng trong trí nhớ của ta, nương luôn bận rộn trong những bộ quần áo vải lanh thô, bà và phụ thân như những con người ở hai thế giới khác nhau.
Ta nghĩ, lý do nương chấp nhận số phận một phần là vì nương có những bốn người con gái, một phần là vì gia đình nương không có ai cả.
Nhưng Nhị tỷ thì khác, không có con, thiếu lão già vẫn có thể sống được, làm sao lại phải bằng lòng sống như vậy?
“Vậy tỷ làm sao để đuổi?” Nói xong, ta nhận ra Nhị tỷ đang nhìn mình chằm chằm, liền hỏi: “Nhị tỷ, tỷ muốn nhờ ta giúp sao?”
“Duệ nương, ta biết là không tốt, nhưng muội là Thái hậu, có tiền có quyền, cho nên——”
"Dừng lại, sống thế nào là tùy tỷ. Nhị tỷ, tỷ không thể cứ trông cậy vào ta giúp cả đời được?" Tỷ ấy sẽ ở cùng lão già kia đến hết đời à?
"Thế ta biết làm sao bây giờ?"
Ta buông hai tay, bất lực: “Vậy nếu ta không vào cung thì tỷ sẽ làm gì?”
Cuối cùng, ta đã khiến tỷ ấy không nói được lời nào, ta đã để tỷ ấy suy nghĩ nhưng tỷ ấy nhất quyết muốn quay lại, ta cũng không thể làm gì được.
Sau khi nàng rời đi, ta nghĩ ngay từ đầu không nên để tỷ ấy chăm sóc Tam tỷ, đỡ để họ lây nhiễm cho nhau sự ng u ng ốc.
Ta chưa kịp làm gì thì hôm sau đã có người làm thay ta, lão già bỏ chạy, mang theo đứa con và ả đàn bà kia.
Nghe xong ta cảm thấy Nhị tỷ thật đáng thương, chắc lão già quay lại tìm Nhị tỷ chỉ để tìm một chỗ nuôi con.
Chắc hôm nay Nhị tỷ chẳng có thời gian tới tìm ta đâu, nhưng ta vẫn phái người đi tìm tung tích của lão già kia, hắn bỏ chạy rồi, nhưng ta cũng phải cho lũ sói con kia đi cùng hắn luôn chứ.
Ta nghĩ mấy người ta gặp đều bị t hần kinh hay sao ấy, không muốn sống ổn định chỉ suốt ngày gây chuyện là tài.
Với lòng tin của Nhị tỷ dành cho hắn, hắn ta không thấy sống một cuộc sống bình yên với Nhị tỷ sẽ tốt hơn sao? Lại phải lén lút tìm đàn bà ở bên ngoài, tìm được cũng không dám mang về, cuối cùng lại có gan bỏ trốn luôn.
Hiển nhiên, ta không nghĩ những viên quan thích đọc sách khác trong triều đình đều như vậy, họ tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, mỗi việc đều ổn định, chả nhẽ họ đọc ngu quá hay đọc sách lậu chắc?