Chương 4 - Dựa Vào Chính Mình Để Sống Tốt Hơn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thế nên, khi tới giờ ăn tối, chỉ có cha tôi ngồi dùng bữa, tôi cũng im lặng ngồi ăn cùng, không mè nheo hay làm khó.

Ăn xong, tôi mới mở lời:

“Ba, con có thể nhờ ba tìm cho con một gia sư được không ạ? Còn một tháng nữa là thi đại học rồi…”

“Con sợ nếu về lại trường thì sẽ không kịp thích nghi. Có thể để con học ở nhà với gia sư được không ạ?”

Cha tôi hơi sững lại, rồi gật đầu:

“Con nói với quản gia Lý là được, chú ấy sẽ sắp xếp.”

“Con là đứa con ngoan, có yêu cầu gì cứ nói, ba không có ở nhà thì cứ tìm chú Lý.”

Tôi mỉm cười rụt rè:

“Cảm ơn ba.”

Thấy tôi ngoan ngoãn như vậy, cha tôi thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng vỗ vỗ vai tôi, rồi quay về thư phòng.

Tôi được người hầu giúp rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa nằm xuống thì nghe tiếng gõ cửa.

Tôi ra mở, là mẹ tôi.

“Ninh Ninh, em Vãn Vãn tính tình không tốt, con nhường nhịn nó một chút nhé.”

“Con mới đến, có muốn cùng mẹ đi dạo một vòng làm quen không?”

Tôi gật đầu, dù đang mặc đồ ngủ, cũng đi cùng mẹ.

Tống Lệnh Vãn vẫn đứng bên cầu thang, mắt sưng đỏ nhưng ánh mắt lại đầy vẻ đắc ý và khiêu khích — tôi thấy rất rõ.

Tôi mỉm cười, gật đầu chào:

“Em cũng ra ngoài dạo à?”

Mẹ tôi quay đầu lại nhìn cô:

“Sao còn chưa ngủ, mắt sưng như hạt đào rồi kìa.”

Tống Lệnh Vãn vội rút lại thái độ, mỉm cười ngoan ngoãn rồi quay về phòng.

Gió đêm mát rượi, thổi nhè nhẹ, mang theo chút dễ chịu.

Dao Cung Số Một — quả thật xứng với cái tên.

“Ninh Ninh, mẹ muốn bàn với con một chuyện.”

5

Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bà như đang phát sáng.

“Ninh Ninh, mẹ đã liên hệ với nhà họ Tôn. Ngày mai họ sẽ đến đo may đồ cho con. Nếu có chỗ nào không thoải mái hoặc con có yêu cầu gì, cứ nói với mẹ nhé.”

Hình ảnh người mẹ dịu dàng, hiền từ trong giấc mơ tuổi thơ của tôi… giờ đây đã có hình hài thật sự.

Chúng tôi im lặng đi dạo một đoạn.

“Ninh Ninh, mẹ đã bàn với ba và anh con rồi. Cả nhà quyết định… sẽ tiếp tục nuôi dưỡng Vãn Vãn.”

“Từ nay, Vãn Vãn sẽ là em gái con.”

Ánh sáng dịu của đèn đường như bỗng tối lại. Tôi ngẩn người trong thoáng chốc, không đáp lời.

Mẹ bắt đầu tỏ ra sốt ruột:

“Ninh Ninh, con đã phải chịu nhiều thiệt thòi ở nhà họ Chu như vậy… Mẹ thật sự không đành lòng đưa Vãn Vãn quay về đó. Con cũng không nỡ nhìn em bị hành hạ, phải không?”

“Hành hạ ư?” Tôi lẩm bẩm, rồi khẽ hỏi lại:

“Nhưng… mẹ à, họ là cha mẹ ruột của em ấy mà.”

“Con bé ngốc này, con cũng biết rõ nhà họ Chu là người thế nào rồi còn gì. Làm sao có thể đẩy Vãn Vãn về nơi đó nữa chứ!”

Tôi cúi đầu, nhìn ánh đèn đường vụt tắt trước mắt.

“Ba, anh… cũng nghĩ vậy sao?”

Mẹ vội gật đầu:

“Anh con đang bận đi công tác vì một dự án gấp, nhưng mẹ và ba đã gọi video cho nó. Đây là quyết định chung của cả nhà.”

Ồ… gọi là “bàn bạc”, thật ra chỉ là “thông báo” cho tôi biết mà thôi.

“Vâng, con nghe theo ba mẹ. Con sẽ sống hòa thuận với em gái.”

Tôi ngẩng đầu nhìn bà:

“Con hơi mệt rồi mẹ ạ.”

Mẹ định nói gì đó, nhưng thấy tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, bà lại thôi.

“Vậy mình về nghỉ thôi, hôm nay cũng mệt rồi.”

“Ngày mai đo đồ xong, mẹ đưa con ra ngoài chơi một chút nhé?”

“Vâng ạ. Cảm ơn mẹ.”

Mẹ tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nằm trên giường, tôi nhớ lại suốt mười tám năm cuộc đời mình — cái mà mẹ gọi là “địa ngục”, là “bị hành hạ” ấy.

Nhưng lỗi lầm không nằm ở tôi. Là vì sai sót của họ, mà tôi phải chịu đựng mười tám năm đau khổ.

Còn người chiếm lấy vị trí của tôi suốt thời gian đó thì được họ nâng niu, bảo vệ, chẳng muốn để em ấy phải chịu chút khổ cực nào.

Là tôi quá ích kỷ, nhỏ nhen ư?

Tôi biết Tống Lệnh Vãn không có lỗi. Năm xưa cô ấy còn quá nhỏ, chẳng biết gì, chuyện này cũng không phải do cô ấy gây ra.

Nhưng khi nhìn gương mặt ấy — gương mặt có vài phần giống mẹ nuôi — tôi vẫn không kiềm được oán hận.

Tại sao lại là tôi?

Tôi không có câu trả lời.

Tôi vốn chẳng trông mong gì ở họ, dù là cha mẹ ruột… nhưng thật sự, tôi chẳng cảm nhận được tình thân.

Không có, một chút cũng không.

Trái tim tôi đau nhói, từng cơn, từng cơn lan khắp người.

Tôi co người lại, nghiêng người nằm trên giường, ôm lấy cánh tay còn đau.

Rõ ràng rất muốn cười, nhưng càng cười thì nước mắt càng lặng lẽ tuôn rơi.

Tôi cố kìm, nhưng nó không nghe lời… thật tệ, đến nước mắt của mình tôi cũng không thể kiểm soát được.

Tôi nhớ ông nội…

Nhớ người duy nhất thật lòng thương tôi, trước khi nhắm mắt còn dặn tôi nhất định phải học hành đàng hoàng.

Phải thi đỗ đại học, phải rời khỏi nơi đó, không được quay đầu lại.

Cháu sẽ làm được, ông ạ. Dù có đổi một gia đình mới, cháu vẫn sẽ làm được.

Bởi những gì thuộc về cháu, cháu nhất định phải lấy lại.

Tôi thiếp đi trong làn nước mắt.

Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa đánh thức tôi. Tôi liếc nhìn đồng hồ — đã chín giờ.

Ra mở cửa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)