Chương 3 - Đứa Trẻ Từ Đâu Xuất Hiện

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Em khóc vì cảm động quá. Màn hình điện thoại đã nứt mà anh vẫn chưa chịu thay, anh cũng phải quan tâm bản thân mình nhiều hơn chứ, biết chưa?”

Cố Thịnh thở phào, cúi đầu hôn lên môi tôi.

“Được rồi bảo bối, dạo này bận quá nên anh không để ý. Mai anh sẽ bảo thư ký đặt cái điện thoại mới.”

“À mà,” anh làm như vô tình nói tiếp, “mai anh có buổi họp với cổ đông ở Hải Thành, nhất định phải đi.”

“Ban đầu anh còn định đưa em đi ngắm biển, nhưng sợ em đi xa mệt. Chờ sinh xong, anh sẽ đưa em và con cùng đi, được không?”

Tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm như hố không đáy của Cố Thịnh hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

“Được. Anh đi đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió.”

Tôi vẫn như mọi khi, dịu dàng tiễn anh ra cửa. Cố Thịnh mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán tôi.

“Ngủ ngon nhé.”

Sáng hôm sau, sau khi tiễn Cố Thịnh đi, tôi lập tức gọi cho thư ký riêng của mình.

“Giúp tôi tra số hiệu chuyến bay của Cố Thịnh hôm nay.”

“Cả Tạ Vy nữa, xem cô ta có đặt vé không.”

Rất nhanh, thư ký gửi lại hai dãy số hiệu — giống hệt nhau.

Quả nhiên, hai người họ cùng đi một chuyến bay.

Tôi cho tài xế nghỉ phép, tự mình lái xe đến sân bay.

Trên đường, tôi tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh tượng mình sắp thấy.

Nhưng đến khi thật sự tận mắt chứng kiến hai người họ ôm chặt nhau, tôi mới nhận ra — dù chuẩn bị tâm lý bao nhiêu cũng không đủ để đối mặt với cảnh đó.

Trong sảnh chờ sân bay, Cố Thịnh và Tạ Vy hôn nhau cuồng nhiệt, như cặp tình nhân đang đắm chìm trong yêu đương.

Trên cổ anh ta, vẫn còn quàng chiếc khăn tôi từng tự tay đan tặng.

Tôi lặng lẽ nhìn họ tay trong tay, thân mật bước vào cửa lên máy bay.

Đến khoảnh khắc ấy, chút hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng tôi cũng hoàn toàn tan vỡ.

Thì ra những đêm mất tích, những ngày không đến công ty… Cố Thịnh đều ở bên người phụ nữ kia.

Tất cả nghi ngờ và manh mối trong quá khứ, đến giờ cuối cùng cũng đã có câu trả lời. Cánh cửa trong lòng tôi bị xé toạc hoàn toàn, máu chảy đầm đìa dưới cơn gió mùa đông lạnh lẽo.

Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình… vỡ vụn trong gió.

4

Sau khi hoàn toàn chết tâm, tôi lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Giờ đây, vấn đề duy nhất còn lại chính là:

Đứa trẻ trong bụng tôi rốt cuộc từ đâu mà đến?

Tôi gọi cho thư ký riêng.

“Giúp tôi liên hệ một cơ sở có thể làm thủ thuật phá thai. Tôi sẽ đến đó ngay.”

Trên đường đến nơi, đầu óc tôi rối như tơ vò.

Tôi và Cố Thịnh yêu nhau ba năm, kết hôn năm năm.

Hồi đại học, ba mẹ tôi cực lực phản đối chuyện tình này. Mẹ anh ấy lâm bệnh nặng, không có tiền chạy chữa, còn tôi — một tiểu thư được nuông chiều từ bé — đã không ngần ngại làm ba công việc một lúc để kiếm tiền chữa bệnh cho bà.

Lúc chúng tôi kết hôn, gia đình tôi kiên quyết phản đối, thậm chí tuyên bố: nếu tôi dám lấy Cố Thịnh, họ sẽ cắt đứt quan hệ.

Tôi không nghe, vẫn kiên quyết đăng ký kết hôn với anh, và từ đó bị nhà họ Lâm đuổi khỏi cửa.

Sau hôn nhân, công ty khởi nghiệp của Cố Thịnh gặp khủng hoảng, sắp phá sản vì đứt dòng vốn.

Chính tôi đã quay về nhà họ Lâm quỳ trước cổng suốt một đêm, máu đầu rỉ xuống, cuối cùng mới khiến ba mẹ mềm lòng, đồng ý đầu tư cho công ty của anh.

Cũng từ đó, sự nghiệp của Cố Thịnh mới phất lên như diều gặp gió.

Tôi vẫn nhớ ngày vừa tốt nghiệp, hai đứa còn ở trong căn phòng trọ dưới tầng hầm đầy chuột gián, tôi co mình lại trong vòng tay ấm áp của anh, cùng nhau vẽ nên bức tranh tương lai đầy hy vọng.

Anh từng nói: “Kiếp này anh không nợ ai, ngoại trừ Lâm An.”

“An An, anh nhất định sẽ cho em cả đời vinh hoa phú quý.”

Trong căn phòng tối om, ánh mắt anh lại rực sáng như những vì sao.

Sau đó, công ty anh lên sàn, chuông sàn Nasdaq vang lên, mọi người đều hân hoan ăn mừng, còn Cố Thịnh thì hôn tôi ngay giữa khung cảnh huy hoàng ấy.

“Lâm An, anh đã thực hiện được lời hứa về vinh hoa phú quý.”

“Tiếp theo, anh sẽ cho em một đời đầu bạc răng long.”

Tôi đã từng ngây thơ nghĩ rằng mình thực sự có thể bên anh đến cuối đời.

Nhưng đến năm thứ ba sau hôn nhân, Tạ Vy trở về nước — và mọi thứ thay đổi.

“An An, Tạ Vy là thanh mai trúc mã của anh. Cô ấy từng bị bắt cóc, bị lừa mất hết tài sản ở nước ngoài. Gia đình cũng cắt đứt quan hệ với cô ấy. Giờ cô ấy trở về, anh không thể không giúp.”

Vì tôi từng nếm trải cảm giác bị gia đình ruồng bỏ, nên thậm chí còn đồng ý để Cố Thịnh đón Tạ Vy về sống chung một tháng.

Và đó — chính là quyết định ngu ngốc nhất đời tôi.

Chính trong tháng đó, quan hệ giữa họ nhanh chóng mập mờ, thân thiết.

Đến lúc tôi nhận ra… thì đã quá muộn.

Tạ Vy trở thành thư ký riêng của Cố Thịnh, hai người chốn công sở liếc mắt đưa tình, không biết giữ giới hạn.

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi đuổi Tạ Vy ra khỏi nhà — Cố Thịnh đã nổi giận lần đầu tiên, và cũng là duy nhất.

“Lâm An, rồi em sẽ hối hận.”

Tôi hối hận không?

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)