Chương 7 - Dưa Hấu Ngọt Hay Nỗi Đau Của Người Vợ

Tôi không nghe thêm lời nào nữa, lạnh lùng cúp máy.

Trước khi ra nước ngoài, tôi hẹn bạn thân ăn một bữa cuối cùng, địa điểm là nhà hàng Pháp quen thuộc mà tôi hay ghé.

“Di Di à, tớ ủng hộ cậu hết mình. Cũ không đi, mới không đến! Nghe nói trai Pháp đẹp trai mà chất lượng lại còn xịn lắm, hí hí~”

Bạn thân tôi – Tô Nguyệt Nguyệt – cười đểu đểu nói.

Tôi bật cười, nhưng khóe mắt lại thấy Trình Tụng dắt Giang Xuân bước vào.

Tô Nguyệt Nguyệt cũng nhìn thấy, lập tức tức giận đứng dậy, cầm ly rượu vang đi thẳng tới.

Tôi không kịp ngăn, mà thật ra cũng chẳng muốn ngăn.

Một ly rượu vang đỏ hất thẳng vào người hai người bọn họ, bộ đồ Chanel trên người Giang Xuân lập tức hỏng bét.

Giang Xuân hét lên, định lao tới đánh bạn tôi.

Tình hình suýt nữa đánh nhau.

Tôi vội đứng dậy định can, dù sao cũng không thể để bạn thân bị thiệt.

Nhưng không ngờ Giang Xuân như phát điên, chộp lấy món đồ trang trí nặng hơn chục ký trong nhà hàng rồi vung mạnh lên!

Tôi không kịp tránh.

Ngay lúc đó, một bóng người cao lớn bất ngờ lao tới che chắn cho tôi…

Tôi nhìn thấy Trình Tụng vội vàng bước tới, nhưng rồi lại khựng lại.

Ánh mắt anh ta dừng hẳn trên người người đàn ông đang ôm tôi.

10

Mùi bạc hà dịu mát phảng phất.

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy đôi mắt trăng khuyết quen thuộc, nụ cười răng khểnh và giọng nói tinh quái quen tai.

“Chị ơi, em có đẹp trai không!”

Cậu ta phấn khích như một chú chó lớn đang vẫy đuôi liên hồi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bạn thân tôi đã sớm ngạc nhiên kêu lên:

“Phó Dục? Không phải cậu đang du học ở nước ngoài sao? Khi nào về nước vậy!”

Nói rồi còn nháy mắt đầy ẩn ý với tôi.

Tôi liếc cô ấy một cái.

Phó Dục là em trai nhà hàng xóm.

Tôi luôn xem cậu ấy là em trai, nhưng cái tên này thì cứ muốn dụ tôi leo lên giường với cậu ta.

Chính tôi là người đưa cậu ấy ra sân bay đi du học năm đó.

Tôi vẫn nhớ rất rõ, trước khi lên máy bay, cậu ta mắt đỏ hoe, cắn răng nói:

“Dương Tâm Di, chị nhất định phải sống thật hạnh phúc!”

“Nếu không, em sẽ không tha cho chị!”

Tôi còn đang mải chìm trong ký ức, hoàn toàn không nhận ra mình vẫn đang bị Phó Dục ôm chặt.

Trình Tụng đứng bên cạnh, mặt đen như mực.

Anh ta bước nhanh đến, túm lấy tay tôi, định kéo tôi ra.

Phó Dục sợ tôi đau nên chủ động buông tay.

Tôi cau mày, giật mạnh tay ra khỏi tay Trình Tụng:

“Trình Tụng, anh làm tôi đau, buông ra!”

Hai mắt Trình Tụng như muốn phun lửa:

“Hắn là ai? Hai người có quan hệ gì?”

Cái vẻ như bắt gian tại trận của anh ta khiến tôi thấy thật ghê tởm.

Tôi đang định nói “không liên quan gì đến anh”.

Phó Dục lại bước lên trước, giơ tay đan chặt lấy tay tôi, công khai tuyên bố chủ quyền:

“Anh chồng cũ, em là vị hôn phu của chị ấy. Rất vui được làm quen, Phó Dục.”

Cái tên này miệng thì nói “làm quen”, tay thì nhất quyết không chịu buông.

Trình Tụng lập tức giận điên người.

Anh ta chỉ vào chúng tôi, tức đến mức gần như hét lên:

“Dương Tâm Di, đây chính là lý do em nhất quyết đòi ly hôn với tôi sao? Em đúng là hạ tiện, không thể sống thiếu đàn ông một ngày!”

Anh ta nói năng mất kiểm soát, tôi lập tức lạnh mặt.

Còn chưa kịp phản ứng thì Phó Dục đã xông lên đấm thẳng vào mặt anh ta.

Hai người ngay lập tức lao vào đánh nhau.

Đến khi quản lý nhà hàng dẫn bảo vệ tới mới kéo được hai người ra.

Phó Dục là quán quân tán thủ, Trình Tụng bị đánh cho thảm hại như chó què.

Anh ta loạng choạng đứng dậy, Giang Xuân định chạy tới đỡ.

Nhưng Trình Tụng hất tay cô ta ra, ánh mắt tràn đầy chán ghét:

“Cút.”

Giang Xuân đứng đơ người, tay cứng đờ, mặt thì đầy bẽ bàng.

Đợi hai người họ rời đi, tôi mới quay sang trừng mắt nhìn Phó Dục.

Phó Dục “á” lên một tiếng, làm bộ đáng thương:

“Chị ơi… đau quá…”

Tôi nhìn cái mặt bị Trình Tụng đánh sưng một chút của cậu ta, biết rõ là cố tình ăn đòn, mà vẫn không nhịn được mềm lòng.

Sau khi giúp cậu ta xử lý vết thương xong, tôi mới biết người ba tôi cử đến đón tôi chính là Phó Dục.

“Chú nói em đánh nhau giỏi, bảo em tới dạy dỗ tên cặn bã đó một trận cho đã.”

Tim tôi khẽ ấm lại, nhưng vẫn trừng mắt với cậu ta:

“Dạy dỗ thì được, nhưng không được làm liều! Cẩn thận bị thương thật đấy!”

11

Sau khi Phó Dục về nước, vẫn y như một đứa trẻ chưa chịu lớn, cứ quấn lấy tôi bắt đi chơi khắp nơi.

Leo núi, nhảy dù, lặn sâu, đua xe địa hình…

Vui và kích thích, không có một phút nào rảnh rỗi, nhưng lại khiến tôi tìm lại được cảm giác tự do và hạnh phúc đã lâu không có.

Tối hôm đó, Phó Dục nhất quyết đòi ngồi vòng quay ngựa gỗ.

Báo cáo