Chương 4 - Đứa Con Cưng Của Viện Nghiên Cứu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

Hôm sau, hắn lếch thếch tìm đến tôi, đưa cho tôi một tờ đơn ly hôn.

“Tiểu Tuyết, đây chỉ là ly hôn giả thôi. Em đợi anh. Đợi anh xử lý xong chuyện của Triệu Mai, anh nhất định sẽ quay lại tìm em.”

Tôi nhìn hắn như nhìn một thằng ngu hoàn chỉnh.

Dựa vào cái gì mà hắn nghĩ tôi sẽ đứng yên đợi hắn?

Mà lúc này việc phải làm là phải cầm được giấy ly hôn ngay lập tức. Còn nửa tháng nữa tôi phải rời viện đến trường báo danh. Nếu tôi nói thẳng tôi sẽ không chờ hắn, tôi sợ hắn trở mặt rồi lại không chịu ly hôn nữa. Giờ tôi không thể chọc giận hắn. Tôi phải để hắn tưởng rằng tôi vẫn còn hy vọng tái hợp.

Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng đau.

Loại người như hắn xứng đáng chịu loại dày vò ấy nhất.

Thế nên tôi dịu giọng:

“Tôi hiểu khó xử của anh. Nếu một ngày nào đó có thể tái hôn… thì càng tốt.”

Hắn kích động định nắm tay tôi, tôi khéo léo né sang một bên, giả vờ cúi xuống ký tên.

Ngày hôm sau khi chúng tôi lãnh xong giấy ly hôn, Triệu Mai liền bắt Lưu Chính Dương đi đăng ký kết hôn.

Tôi từng nghĩ, đời trước hắn mong mỏi đến phát điên được cho Triệu Mai một danh phận đàng hoàng—đến mức hôm sau ngày tôi chết, hắn ôm ngay giấy chứng tử chạy đi làm thủ tục, hôm thứ ba đã cầm được giấy kết hôn.

Đời này, hắn cuối cùng cũng được toại nguyện. Lẽ ra phải vui như mở cờ mới đúng.

Không ngờ đến tối hôm đó, hắn lại mò đến gõ cửa phòng tập thể của tôi.

“Tiểu Tuyết, lời hứa của anh với em mãi mãi có hiệu lực. Anh sẽ quay lại tái hôn với em.”

Tôi thật sự nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi hắn vặn kiểu gì.

Tự dưng nhớ tới một câu—được nuông chiều thì kiêu căng, không có được thì xao động.

Hắn từng là người được tôi cưng chiều, nên hắn mới có thể không kiêng nể mà lợi dụng tôi, làm tôi tổn thương.

Còn thứ hắn không bao giờ có được—hắn vĩnh viễn nôn nóng bất an vì nó.

Gọi thế nào nhỉ?

Ngoài chữ “hèn mạt”, tôi thật sự không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn.

10

Ngày hôm sau khi hắn đi đăng ký kết hôn, tôi đến gặp viện trưởng cũ xin giấy giới thiệu lên trường đại học.

Năm đó ông sợ ảnh hưởng đến nghiên cứu của Lưu Chính Dương, thêm việc tôi mang thai, nên chuyện tôi đỗ đại học bị ông và tôi cùng giấu xuống.

Bây giờ thì chẳng còn lý do gì ngăn tôi được nữa.

Viện trưởng đưa giấy giới thiệu, rồi lặng lẽ vỗ vai tôi:

“Tiểu Lý, cô là một đồng chí tốt. Ủy khuất cho cô rồi.”

Ủy khuất.

Đời trước tôi day dứt hai chữ này đến mức nghẹt thở, luôn mong có một người cho tôi chút công nhận.

Tôi từng nghĩ, nếu một ngày được nghe câu này, tôi nhất định sẽ bật khóc.

Nhưng đến khoảnh khắc thật sự nghe thấy, trong lòng tôi lại chỉ còn sự yên lặng lạnh buốt, như mặt nước chết.

Giống như một đứa trẻ khao khát viên kẹo khi còn nhỏ nhưng chẳng bao giờ được cho; đến khi đã già, dù có ai đặt cả một đống kẹo trước mặt, nó cũng chỉ thấy ngấy đến khó chịu.

Tôi cảm ơn ông, rồi tất bật chuẩn bị rời viện nghiên cứu để lên trường.

Còn Lưu Chính Dương và Triệu Mai thì tổ chức đám cưới rất nhanh.

Bố mẹ hắn cũng lại giống hệt đời trước, lập tức từ quê chạy đến.

Họ tưởng sẽ nắm được Triệu Mai như từng nắm tôi.

Bà già vừa bước vào cửa đã ôm eo than thở:

“Mai à, cái lưng mẹ với ba con không tốt… bọn mẹ phải ở phòng hướng Nam, có nắng tốt cho sức khỏe.”

Triệu Mai đang soi gương kẻ lông mày, nghe xong bật cười khẩy:

“Quê mới nhiều nắng. Mai con mua vé cho hai bác về quê phơi nắng. Đảm bảo hết bệnh.”

Hai ông bà đơ người. Có lăn lộn la làng cũng vô ích.

Hai bên cãi nhau ầm ĩ. Lưu Chính Dương nhìn mà tiều tụy thấy rõ.

Cuối cùng viện nghiên cứu phải ra mặt khuyên giải:

Vợ chồng người ta không thể tách ra, hai ông bà nên về quê.

Chửi con bất hiếu cũng chẳng giải quyết được gì, họ vẫn bị “mời” về.

Nhưng đôi vợ chồng già đi rồi, ngày tháng của Lưu Chính Dương vẫn gà bay chó sủa.

Hắn phải chu cấp cho cha mẹ, nhưng Triệu Mai không chịu.

Đời trước cũng vậy—họ sống sung túc nhưng chưa từng bỏ ra một xu, tất cả tiền của tôi.

Hai người mặt dày ấy còn từng nói: “Lưu Chính Dương để lại cho cô một cái nhà, cô phải biết ơn.”

Nghĩ đến là tôi muốn ói ra hai lít máu.

Bây giờ tôi không còn nữa, tiền hắn cũng không dư dả. Cách thời điểm đời trước hắn nhờ bằng sáng chế mà phát tài còn ít nhất sáu năm.

Lương của hắn bị Triệu Mai giữ chặt, một xu cũng không lọt ra.

Ngay cả tiền mua quần áo với kem dưỡng da còn thiếu, cô ta đời nào chịu bỏ tiền cho bố mẹ hắn?

Hắn chỉ có thể dè dặt dỗ dành, sợ cô ta giận lên là làm um lên.

Hắn bắt đầu nhớ những ngày “nhàn nhã” khi còn có tôi.

Hắn hối hận rồi.

Luôn lén lút dò xem tôi ở đâu, rồi “vô tình” chạy đến giả bộ tình cờ gặp.

Trái với sự tiều tụy của hắn, tôi như thay da đổi thịt.

Không còn phải làm bảo mẫu không công.

Không phải dồn tiền cho người khác.

Không phải phục vụ cả một nhà.

Không phải thức đêm làm hàng thủ công kiếm thêm.

Tôi rạng rỡ, cả da dẻ cũng sáng hơn vài phần.

Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy hối hận và không cam tâm.

Cuối cùng, sau một trận cãi nhau lớn với Triệu Mai, hắn uống say khướt, đến chắn trước cửa tôi.

“Tiểu Tuyết… anh sai rồi, anh thật sự sai rồi… Triệu Mai là đồ chanh chua!

Cô ta không bằng một ngón tay của em…

Em đợi anh, đợi anh ly hôn với cô ta, mình tái hôn, sống tốt với nhau…”

Tôi nhìn bộ dạng vừa nước mắt vừa nước mũi của hắn, lòng chẳng gợn nổi một tia thương hại, chỉ thấy chán ghét.

“Tránh ra. Anh đang chắn đường tôi.”

Hắn chết lặng.

Có vẻ không tin nổi sự lạnh nhạt của tôi.

Đúng lúc ấy, xe viện nghiên cứu cử đến chở tôi ra bến cũng tới.

Hắn nhìn thấy hành lý của tôi đặt cạnh cửa, nhìn thấy tờ giấy giới thiệu đại học có dấu đỏ mới tinh trong tay tôi—sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.

“Em… em đi thật sao?”

Tôi không trả lời. Xách hành lý, thẳng bước lên xe.

Hắn lảo đảo chạy theo, chỉ kịp trơ mắt nhìn tôi rời đi, bụi đường bỏ lại phía sau.

Hình như hắn cuối cùng cũng nhận ra—

cô Lý Tuyết từng luôn đứng yên chờ hắn… đã không bao giờ đợi hắn nữa.

11

Trước khi rời đi, tôi viết một bức thư nặc danh gửi lên cấp trên, phản ánh khách quan chuyện Triệu Mai từng lưu trú trái phép ở nước ngoài và bị trục xuất về nước.

Cô ta luôn nói là vì tình yêu với Lưu Chính Dương nên mới từ bỏ cuộc sống ở nước ngoài mà quay về.

Thực tế là cô ta không xin được thẻ cư trú nên bị ép phải về nước.

Mà ở thời điểm này, chuyện đó gần như chí mạng.

Điều tra ra sao thì tuỳ — nhưng chỉ cần bức thư tồn tại tất cả đều biến thành con mèo của Schrödinger.

Lưu Chính Dương chắc chắn không thể nào tiếp xúc nghiên cứu lõi được nữa.

Chẳng bao lâu sau, lệnh điều chuyển được ban xuống, hắn bị điều về quê.

Mất đi hào quang và đãi ngộ ở viện nghiên cứu, cuộc sống của bọn họ tụt dốc không phanh.

Cha mẹ của hắn cũng chẳng còn cái điệu bộ “tự hào có con trai xuất chúng” nữa.

Còn Lưu Chính Dương ngày nào cũng oán trách Triệu Mai phá nát tiền đồ của mình.

Đặc biệt là khi biết cô ta không phải vì hắn mới trở về nước, mà là vì bị trục xuất — hắn càng hối hận đến quay cuồng, trong lòng chẳng còn chút dịu dàng nào.

Nhưng Triệu Mai vốn kiêu căng hách dịch, làm gì chịu theo hắn về cái nơi nghèo xơ xác ấy mà chịu khổ?

Cô ta bắt đầu tìm mọi cách hành hạ hai ông bà già, ép họ lấy tiền dành cho hậu sự, lén lút tích góp để bỏ trốn.

Kết quả chạy nửa đường thì bị họ hàng nhà họ Lưu tóm lại.

Trong lúc cãi nhau kịch liệt, Lưu Chính Dương đẩy cô ta một cái.

Triệu Mai đứng không vững, lăn thẳng xuống sườn dốc. Khéo thế nào mà ngã gãy xương sống, liệt nửa người.

Thế là hết. Không ai chạy được nữa.

Triệu Mai nằm liệt trên giường, tính tình càng méo mó. Hơi tí không vừa ý là đe doạ sẽ kiện Lưu Chính Dương cố ý giết người.

Cha mẹ hắn cũng chẳng còn tư thế “ông bà lớn” như trước nữa.

Họ buộc phải hầu hạ đứa con dâu tàn phế ấy như hầu tổ tông — bưng bô, dọn phân, chịu đựng mắng chửi ngày này qua ngày khác.

Chớp mắt đã tới năm mới.

Vì phải lo lễ tổ tiên, ai nấy đều bận rộn, không ai chăm Triệu Mai chu đáo như mọi khi.

Triệu Mai đột nhiên gào lên:

“Đồ già không chết! Cố tình đúng không? Muốn tôi nghẹn chết rồi đi tìm con dâu trước của bà à?!”

Cô ta liệt trên giường, tất thảy oán độc chỉ còn lại ở cái miệng.

Mẹ Lưu bưng cái bô men, hấp tấp chạy lại. Nhìn thấy ánh mắt độc địa của Triệu Mai, bà run cả tay.

Bà khom người hứng xong, đặt cái bô sang bên rồi đắp lại chăn.

Chỉ vì bị lơ là một ngày, Triệu Mai hận đến rít lên.

“Tao bảo mày chậm lại cơ mà!”

Loảng xoảng—!

Nửa bô nước tiểu vàng đục hắt thẳng lên đầu, lên mặt, lên người mẹ Lưu.

Mùi hôi nồng nặc chảy dọc theo những nếp nhăn trên gương mặt bà, thấm ướt quần áo.

Chiếc bô men rơi xuống đất, lăn đến tận góc tường mới dừng lại.

Mẹ Lưu đứng chết trân như tượng, không động đậy.

Bà thậm chí không lau — chỉ để mặc dòng nước tiểu chảy xuống.

Không biết bà có nhớ ra đời trước tôi đã chăm bà chu đáo thế nào không.

Một lúc lâu, bà mới run run giơ tay lên, quệt một cái lên mặt.

Bóng lưng bà còng xuống dưới ánh đèn mờ mịt, sau lưng là gương mặt vặn vẹo đầy khoái trá của Triệu Mai — cả hai hợp thành một bức tranh méo mó đáng sợ.

Đúng lúc này, cha Lưu đứng ngoài cửa nhìn thấy tất cả.

Ông dập mạnh cái tẩu xuống đất — “cạch” một tiếng — rồi rơi xuống nền đất ẩm.

Ông già tuyệt vọng run lên bần bật, nhấc cái gối đầu lên, kết thúc mạng sống của Triệu Mai.

12

Nhiều năm sau, tôi đã học xong, mở ra một cuộc đời hoàn toàn mới ở một thành phố khác.

Ai nói chỉ có Lưu Chính Dương mới trở thành chuyên gia?

Tôi cũng có thể — khi tôi dốc sức bước về phía trước.

Một lần, tôi quay về viện nghiên cứu để trao đổi học thuật.

Vừa đến cổng, một người đàn ông tóc bạc xơ xác, quần áo tả tơi, gương mặt già nua như ông lão nhỏ thó, đột nhiên lao về phía tôi, định túm lấy tay tôi.

Bảo vệ đi cùng lập tức kéo hắn ra.

Hắn gào lên khàn cả giọng:

“Tiểu Tuyết! Lý Tuyết! Là anh đây! Anh là Chính Dương đây mà!”

Tôi nhíu mày, nhìn kỹ — mãi mới nhận ra chút bóng dáng của Lưu Chính Dương trong đôi mắt đục ngầu ấy.

Còn ai có thể nhận ra hắn là người đàn ông phong độ ngời ngời đứng ở đám tang tôi đời trước nữa?

Thấy tôi nhìn, hắn kích động đến lắp bắp:

“Anh nhớ rồi! Anh nhớ hết rồi! Chúng ta có một đứa con! Nó rất thông minh, thi đậu Thanh Bắc! Anh cũng là chuyên gia! Cuộc sống rất tốt…!”

Tôi lặng lẽ nhìn hắn.

Thì ra, hắn cũng quay về — mang theo ký ức “vinh quang” đời trước, thứ mà hắn đạt được bằng cách giẫm lên xác tôi.

Điều này… đúng là khiến tôi thấy thú vị đôi chút.

“Ồ, con thi Thanh Bắc, anh là chuyên gia?” tôi hỏi bình thản. “Vậy còn tôi thì là gì?”

Hắn ngây ra, há miệng mà không phát nổi một chữ.

Trong ký ức đời trước, nơi hắn vinh hiển, con cháu đầy đàn — người vợ cả âm thầm gánh vác mọi thứ rồi chết sớm… là cái gì?

Có lẽ cũng chỉ là một cái nền mờ nhạt, từng được gọi là “hiền nội trợ”.

Nhưng mà, đám người như Lưu Chính Dương, các người nên hiểu một câu:

Trên đời này, không ai sinh ra để làm nền cho ai cả.

— Hết —

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)