Chương 8 - Đứa Con Của Nỗi Đau
“Làm gì có chuyện đầu thai, nếu có, anh nguyện làm mọi thứ để đổi lấy việc chị quay về bên anh.”
Em trai rất can đảm, đã công khai lên mạng xin lỗi tôi.
Gây được tiếng vang lớn trong cộng đồng những gia đình đặc biệt.
Chính phủ vì muốn bao dung những gia đình như vậy, đã thúc đẩy thị trường thực hiện nhiều cải cách.
Có thêm nhiều chương trình từ thiện hỗ trợ.
Giảm bớt gánh nặng cho các gia đình đặc biệt.
Đó cũng xem như chút giá trị cuối cùng của tôi.
Câu chuyện của tôi được viết thành sách và xuất bản, rất nhiều người rơi nước mắt, tự đến nghĩa trang thăm viếng tôi.
Không ai còn nói tôi là đứa trẻ ngốc nghếch nữa.
Mọi người đều nói tôi là anh hùng.
Mẹ tôi đã xuất gia.
Mẹ đến chùa thay tôi cầu phúc.
“Tiểu Ngọc của mẹ, kiếp sau hãy đầu thai vào một gia đình tốt, đừng chịu khổ nữa, mẹ không cần con hiểu chuyện nữa, lâu rồi con không đến thăm mẹ, có phải không tìm được đường về nhà không?”
Chỉ khi ở trong chùa, mẹ mới có thể bình tâm đôi chút.
Suốt ngày thu dọn kinh sách, cầu nguyện cho tôi.
Cũng cầu nguyện cho mỗi người mẹ đến chùa.
“Cầu mong mỗi đứa trẻ đều khỏe mạnh.”
Bởi vì, mỗi đứa trẻ đều có thể là Tiểu Ngọc của mẹ.
Là viên ngọc quý của bà.
Ba cố gắng kiếm tiền, ông chỉ muốn kiếm được nhiều hơn để quyên góp.
Ông còn mở cả dịch vụ tư vấn tâm lý.
Vì những gia đình đặc biệt như họ, việc chăm sóc con cái khiến vấn đề tâm lý không thể không xuất hiện.
Mỗi người đều gần như kiệt sức, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Chỉ mong những đứa trẻ khác…
Cũng có thể sống một đời đáng sống.
Làm cha mẹ thường rất yếu đuối, không dám đối diện sự thật.
Tôi vẫn lang thang nơi nhân thế, tuy không biết vì sao.
Bởi với tôi, kiếp này không còn gì hối tiếc, chết sớm cũng là một cách giải thoát.
Tôi thật sự rất rảnh rỗi, bèn đi theo mẹ cùng cầu nguyện.
“Cầu mong mọi đứa trẻ trên thế gian đều khỏe mạnh.”
Mẹ cảm thấy tai mình hơi ngứa, quay đầu lại, dường như bà vừa nghe thấy tiếng con gái mình.
Chắc là bà bị ảo giác rồi.
Lại một thời gian rất dài trôi qua tôi cảm thấy cơ thể mình ngày càng trở nên trong suốt.
Có vẻ như đã đến lúc rồi.
Đầu thai chuyển kiếp.
Tôi nhìn lại ba mẹ lần cuối, nhìn lại em trai, nhìn lại thế giới rộng lớn này.
Sau đó, biến mất khỏi nhân gian.
Một giấc ngủ dài.
Vài tháng sau, chị dâu sinh một bé gái.
Cô ấy bế đứa trẻ đến trước mặt tôi.
“Chị ơi, nhìn xem con bé kìa, đáng yêu lắm.”
Tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn, khó chịu mở mắt ra.
Òa òa khóc lớn.
Là… em bé?
Tôi không thể tin nổi mà nhìn quanh bốn phía.
Thật sự là đã trở về rồi.
Sao có thể như vậy chứ.
Chẳng lẽ lời cầu nguyện đã linh nghiệm?
Em trai tôi lau mặt cho tôi cũng sững người, nốt ruồi son nơi cổ tôi vẫn y nguyên, đỏ rực như trước.
Cậu ấy nhớ đến chị gái.
Ba mẹ được gọi tới ngay.
“Đừng làm ồn khiến con bé tỉnh giấc, ai cũng phải nhẹ tay, đừng làm đau con.”
Dù kết quả ra sao, họ vẫn tin đó là sự thật.
Cuộc đời mới của tôi lớn lên trong sự yêu thương trọn vẹn.
Tôi trở thành một nhà nghiên cứu, chuyên nghiên cứu hoạt động não bộ và phát triển thuốc tiên tiến.
Cầu mong tất cả những đứa trẻ trên thế gian đều khỏe mạnh, bình an.
End