Chương 7 - Đứa Bé Trong Dòng Thời Gian
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn về phía Cố Lâm chỉ sợ nhiệt độ của anh lại tăng cao lần nữa.
“Ít nhất cũng nên ăn chút gì đi.” Bác sĩ Trương khuyên. “Cô cứ như vậy sẽ kiệt sức mất.”
Cuối cùng tôi cũng thỏa hiệp, lê bước mệt mỏi ra căng-tin uống một bát cháo loãng.
Lúc quay lại, ngoài cửa phòng bệnh đã có mấy người lính đứng đợi.
Thấy tôi, tất cả đều lập tức đứng nghiêm.
“Chị dâu!” Một người lính trẻ mắt đỏ hoe nói, “Cảm ơn chị đã cứu Trung đội trưởng! Nếu không có chị…”
“Anh ấy là chồng tôi.” Tôi nhẹ giọng ngắt lời. “Không cần cảm ơn.”
Mấy người lính liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy xúc động, rồi vội vàng tránh đường.
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Cố Lâm đã tỉnh, đang ngồi tựa lưng vào đầu giường nói chuyện với bác sĩ Trương.
Vừa thấy tôi, cả hai lập tức ngừng trò chuyện.
Ánh mắt Cố Lâm rơi trên người tôi, sâu thẳm và khó đoán.
“Anh tỉnh rồi.” Tôi bước đến giường, theo phản xạ định đưa tay sờ trán anh để kiểm tra nhiệt độ, nhưng lại sợ quá đột ngột, tay đành khựng lại giữa không trung.
Cố Lâm lại chủ động nắm lấy tay tôi, đặt lên trán mình: “Hết sốt rồi.”
Bàn tay anh thô ráp mà ấm áp, bao trọn tay tôi. Chỉ một cử chỉ đơn giản thôi mà tim tôi lỡ mất một nhịp.
“Ừ, hết sốt rồi.” Tôi khẽ đáp, cố giữ giọng chuyên nghiệp. “Vết thương còn đau không?”
Cố Lâm lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt tôi: “Em đã thức cả đêm rồi.”
Đây không phải là câu hỏi. Tôi không biết nên đáp thế nào, chỉ đành khẽ gật đầu.
“Cảm ơn em.” Anh nói, giọng rất nhẹ, nhưng nặng tựa ngàn cân.
Bác sĩ Trương tinh ý rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai chúng tôi.
Không khí lập tức trở nên yên lặng và căng thẳng đến lạ.
“Em… có nghe thấy anh nói gì không?” Cố Lâm bất ngờ hỏi.
Tim tôi như bị ai bóp chặt.
Anh đang nói đến những lời mơ màng đêm qua Hay là… câu trả lời mà tôi đã nói với anh?
“Anh sốt cao, nói mấy câu mơ hồ.” Tôi cẩn thận đáp. “Em nghe không rõ lắm.”
Cố Lâm dường như thở phào, nhưng trong mắt lại có chút thất vọng. Anh buông tay tôi ra, ngả người tựa vào gối: “Anh tưởng…”
Chưa kịp nói hết câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào.
Chủ nhiệm Lý dẫn theo mấy cán bộ bước vào, thấy Cố Lâm tỉnh dậy liền nở nụ cười rạng rỡ.
“Trung đội trưởng Cố! Nghe nói cậu bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, bọn tôi đến thăm đây!”
Nửa tiếng sau, căn phòng bệnh chẳng khác nào phòng họp tạm thời.
Chủ nhiệm Lý cùng các sĩ quan lần lượt ca ngợi tinh thần anh dũng của Cố Lâm còn bàn bạc chuyện khen thưởng.
Tôi lùi về góc phòng, lặng lẽ quan sát Cố Lâm.
Trước mặt đồng đội, anh vẫn điềm đạm, khiêm tốn, không nhắc đến thương tích của mình, chỉ đơn giản báo cáo tình hình nhiệm vụ.
Cố Lâm lúc này khác hoàn toàn với người đàn ông đêm qua đã thì thầm xin lỗi tôi trong mơ.
Khi khách khứa rốt cuộc cũng rời đi, Cố Lâm đã mệt lả.
Tôi giúp anh chỉnh lại gối đầu để nằm cho thoải mái hơn.
“Anh nên nghỉ đi.” Tôi nói. “Em đi lấy ít nước ấm cho anh.”
Tôi vừa quay người, thì Cố Lâm đột nhiên gọi với theo: “Giang Trà.”
Tôi quay đầu lại nhìn anh.
“Cảm ơn em… đã cứu anh.” Ánh mắt anh lúc đó trong vắt lạ thường, như thể có điều gì muốn nói nhưng lại nuốt vào trong. “Và… cả đứa bé nữa.”
Tôi khẽ gật đầu, nơi lồng ngực chợt dâng lên một dòng ấm áp. Có lẽ, cuộc hôn nhân bắt đầu từ sai lầm này… vẫn còn cơ hội cứu vãn.
7 – Khủng hoảng danh tính
Sức hồi phục của Cố Lâm nhanh đến kinh ngạc. Ba ngày sau, anh đã có thể xuống giường đi lại.
Bác sĩ Trương không ngớt trầm trồ, nói cả đời chưa từng thấy vết thương nào lành nhanh như vậy.
Tôi biết đó là nhờ kỹ thuật cắt lọc hiện đại và khử trùng nghiêm ngặt, nhưng chỉ có thể khiêm tốn đổ cho “thể trạng Trung đội trưởng vốn tốt”.
Chiều hôm đó, tôi đang phụ giúp sắp xếp thuốc trong trạm xá thì Cố Lâm chống nạng bước vào.
Dù mặc đồ bệnh nhân, anh vẫn đứng thẳng như cây tùng.
“Sao anh lại đến đây?” Tôi vội đỡ anh ngồi xuống. “Vết thương vẫn chưa lành mà.”
Cố Lâm lắc đầu: “Nằm mãi ngứa người quá.”
Ánh mắt anh quét qua dãy tủ thuốc: “Em đang làm gì vậy?”
“Sắp xếp thuốc.” Tôi giải thích. “Có mấy loại sắp hết hạn, cần ưu tiên sử dụng.”
“Sao em biết chuyện đó?” Cố Lâm bất ngờ hỏi, ánh mắt sắc như dao. “Ngay cả y tá còn thường xuyên nhầm lẫn hạn dùng thuốc.”
Tim tôi hụt một nhịp. Lại sơ hở rồi. Trong thời đại này, một người phụ nữ quê mùa sao có thể hiểu kiến thức bảo quản thuốc?
“Em… từng phụ việc ở bệnh viện huyện.” Tôi cắn răng dựng chuyện, tay vẫn không ngừng sắp xếp các lọ thuốc.
Cố Lâm im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói: “Chủ nhiệm Lý kể với anh về cách em xử lý vết thương do mảnh đạn. Ông ấy nói, ngay cả trưởng khoa ngoại bệnh viện quân khu cũng chưa chắc làm tốt được như vậy.”
Lọ thuốc trong tay tôi khẽ run lên. Tôi đặt nó xuống, xoay người nhìn thẳng anh: “Anh muốn nói gì?”
“Em không phải là Giang Trà.” Cố Lâm nhìn tôi chăm chú, giọng trầm thấp mà quả quyết. “Ít nhất… không phải là người mà anh từng biết.”
Căn phòng im lặng đến rợn người. Tôi nghe rõ từng nhịp thở gấp gáp của chính mình. Cuối cùng… cũng đến lúc này rồi sao?
“Vậy anh nghĩ… em là ai?” Tôi hỏi ngược lại, cố giữ giọng bình tĩnh.
Ánh mắt Cố Lâm như đang cố dò xét điều gì đó trên khuôn mặt tôi: “Anh không biết. Nhưng em biết y học, biết dược phẩm, thậm chí…” Anh chỉ vào tủ thuốc. “Biết cách phân loại theo hệ thống. Những thứ đó… một cô gái nhà quê sao có thể học được?”
Tôi hít sâu một hơi, quyết định nửa thật nửa giả: “Nếu em nói… em không phải là Giang Trà thật sự, anh có tin không?”
Ánh mắt Cố Lâm lập tức trở nên phức tạp: “Ý em là sao?”