Chương 4 - Đứa Bé Không Ai Muốn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng anh ta vẫn lì lợm ghé sát qua “Ê, anh thấy con gái mình vẫn hơi ghét anh đó. Em nghĩ xem có cách nào giúp nó gần gũi anh hơn không?”

“Không có.”

Mặt Giang Tự lập tức sụp xuống, trông vừa dài vừa méo.

Nhưng tôi đâu phải mẹ anh ta, anh ta vui hay buồn thì có liên quan gì đến tôi đâu.

“Tôi hỏi thật, làm sao anh biết Lạc Tri là con gái anh vậy?” Tôi tò mò. “Con bé cũng đâu giống anh lắm, người bình thường nhìn hai người chắc chẳng ai đoán ra nổi.”

“Không phải anh phát hiện đâu, là Nguyệt Sinh phát hiện.”

Cái tên này nghe xa lạ quá. Tôi nhíu mày.

Thấy tôi ngơ ngác, anh ta giải thích: “Mộ Nguyệt Sinh, bạn thân của anh, hiệu trưởng trường của con gái đó.”

“Hôm nọ ổng tình cờ xem hồ sơ nhập học của con bé, thấy ánh mắt và nét mặt có hơi giống anh. Lại thấy họ của con là Chiến, rồi nhìn phần tên phụ huynh — chính là em.”

“Họ Chiến của em hiếm lắm, anh từng có nhiều bạn gái, nhưng chỉ có mình em mang họ đó. Trùng tên thì có thể, nhưng trùng họ thì gần như không thể. Cộng thêm tuổi của con bé vừa khớp với khoảng thời gian đó, thế là ổng kể lại cho anh nghe… rồi mọi chuyện bắt đầu từ đó.”

Tôi cạn lời.

Thật là một mối duyên vòng vo, khúc khuỷu đến khó tin — vậy mà cũng lần ra được!

“Tôi từng gặp bạn anh chưa nhỉ?”

Với tốc độ thay người yêu như thay áo của Giang Tự, mà người bạn này còn nhớ rõ tôi thì đúng là trí nhớ quá tốt.

Anh ta suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra, mở album: “Đây này, em xem có quen không? Anh cũng không chắc nữa.”

Tôi nghiêng đầu nhìn.

Trong ảnh là một người đàn ông đeo kính không gọng, dáng vẻ nho nhã, khá điển trai.

Nếu nói Giang Tự là kiểu đẹp trai bất cần, phóng đãng, thì người này lại là kiểu lạnh nhạt, tri thức và lịch sự.

Nhưng tôi không nhớ mình từng gặp anh ta bao giờ.

Thời gian tôi với Giang Tự yêu nhau vốn rất ngắn, làm gì có ấn tượng với bạn bè của anh ta.

Nghĩ đến chuyện chỉ vì người đàn ông này mà mọi rắc rối kéo dài đến giờ — dù hiện tại nhà họ Giang đối xử với con bé khá tốt — tôi vẫn thấy tức ngứa cả răng.

Hiệu trưởng của một trong những trường tiểu học hàng đầu thành phố, công việc bận rộn đến thế mà vẫn có thời gian giúp bạn thân đi “tìm con thất lạc”?

Mộ Nguyệt Sinh, tôi ghi nhớ tên anh rồi đấy!

9

Chiều tối, theo yêu cầu “kiên quyết” của ba mẹ mình, Giang Tự phải lái xe đưa hai mẹ con tôi về.

Hôm nay Lạc Tri được chơi thỏa thích, tâm trạng cực kỳ tốt nên cũng rộng lượng hơn thường ngày.

Dù vẫn chẳng mấy thiện cảm với Giang Tự, nhưng khi xuống xe, con bé vẫn chìa ra một viên kẹo:

“Cảm ơn chú… à không, cảm ơn ba đã đưa con và mẹ về nhà.”

Giang Tự cầm lấy viên kẹo, mắt đỏ hoe, môi run run mãi mà chẳng nói được câu nào.

Tôi hiểu ý, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai anh ta, rồi nắm tay con gái xuống xe.

“Con thấy hôm nay vui không?” Tôi vừa chỉnh lại mái tóc rối cho con vừa mỉm cười hỏi.

Tôi biết rõ cảm xúc của con bé, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng nó nói ra.

“Vui ạ.” Lạc Tri gật đầu chắc nịch.

“Vậy sau này con có muốn qua lại nhiều hơn với ông bà nội bên đó không?”

Con bé nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát:

“Thôi, xa thì còn thấy thương, gần quá lại dễ chán. Thỉnh thoảng gặp một lần thì được, gặp nhiều lại không quý nữa.”

Tôi thật sự bị chững lại — con bé này lúc nào cũng có thể nói ra mấy câu khiến người lớn phải sững sờ.

“Ông bà nội thích con là có điều kiện đó mẹ ạ. Vì ba không có đứa con nào khác, mà ba cũng chẳng nên thân.”

“Vậy con có thấy buồn không?”

“Không đâu.” Con bé mím môi cười, “Vì con cũng thích họ có điều kiện mà. Bởi vì họ có tiền, đối xử tốt, hào phóng, còn đáp ứng được nhiều mong muốn của con.”

Nói xong, con lại ngước lên nhìn tôi, bàn tay nhỏ siết chặt lấy tay tôi:

“Nhưng mẹ à, con thích mẹ là không có điều kiện nha.”

Tôi khẽ cười, xoa đầu con bé: “Con đúng là quỷ nhỏ.”

Nhìn nó chun mũi làm mặt xấu với tôi, trong lòng tôi dâng lên một thứ ấm áp đến nghẹn.

Sinh con một mình, vừa tốn sức vừa tốn tiền, nhưng tôi chưa từng — dù chỉ một giây — hối hận vì đã sinh ra con bé này.

10

Thoắt cái đã đến ngày họp phụ huynh.

Vì đây là buổi họp đầu tiên kể từ khi Lạc Tri vào tiểu học, nên cả trường và các thầy cô đều rất coi trọng.

Khi họp xong thì trời đã khá muộn.

Tôi dắt tay con đi ra bãi đỗ trong khuôn viên trường, vừa mở cửa xe thì nghe có người gọi:

“Cô Chiến.”

Tôi ngẩng đầu lên.

Dù chỉ từng nhìn qua ảnh, tôi vẫn nhận ra ngay — Mộ Nguyệt Sinh.

“Chào hiệu trưởng Mộ.” Tôi nở nụ cười lịch sự.

Dù trong lòng nghĩ gì, anh ta vẫn là hiệu trưởng trường của con, nên phép tắc tôi không thể bỏ.

“Chào thầy hiệu trưởng!” Giọng Lạc Tri vang rõ, đầy khí thế.

“Chào Lạc Tri.”

Tôi nhận ra, dù có cười thì Mộ Nguyệt Sinh vẫn toát ra vẻ xa cách, không giống kiểu hiệu trưởng hiền hòa thân thiện trong tưởng tượng.

Thấy anh ta có vẻ muốn nói gì, tôi bảo con lên xe chờ trước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)