Chương 2 - Đứa Bé Không Ai Muốn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tại hồi đó mẹ còn trẻ, suy nghĩ chưa đủ chín chắn.” Tôi thành thật tự kiểm điểm.

“Nếu vậy… ổng còn định tiếp tục làm phiền con không?”

“Cũng khó nói lắm.” Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp, “Ngày xưa chắc chắn anh ta không muốn có con, nhưng lỡ sau này lớn tuổi, đổi ý thì sao.”

“Nhưng nhìn ổng đã thấy không thông minh rồi. Lúc đi cùng, con còn sợ gặp bạn học, tụi nó mà hỏi ổng là gì của con thì biết trả lời sao đây.”

Tôi thấy con gái lo hơi… dư thừa.

Trẻ con bây giờ mê ngoại hình còn hơn cả người lớn.

Nhan sắc của Giang Tự vẫn chẳng hề suy giảm so với hồi xưa — chỉ riêng khuôn mặt đó thôi, dù có là một tên ngốc, vẫn dư sức khiến mấy cô bé tiểu học “nguyện ý bao dung vô điều kiện”.

“Nhưng mà sao con lại gặp được Giang Tự? Với lại, tại sao anh ta lại chắc chắn con là con gái của mình?”

Điều này thì quả thật tôi cũng chưa nghĩ ra nổi.

Tôi và Giang Tự gần như không có điểm giao nhau trong cuộc sống, bao nhiêu năm rồi chẳng hề liên lạc.

Nói không ngoa, nếu có vô tình đi ngang nhau trên phố, chắc anh ta cũng chẳng nhận ra tôi.

“Hôm nay tan học, con thấy ổng đang nói chuyện với hiệu trưởng trường con.” Con bé vừa cúi đầu vừa đáp, “Chắc là họ quen nhau.”

Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi mối liên hệ giữa hai người đó là gì.

Nhưng thôi, cũng chẳng phải chuyện quan trọng.

3

Hôm sau, sau khi đưa con gái đến trường, tôi lái xe thẳng đến cửa tiệm.

Mấy năm trước, khi con còn nhỏ, để tiện chăm sóc con, tôi chỉ làm bánh tại nhà — kiểu “private bakery” đặt hàng riêng.

Sau này con lớn hơn một chút, đúng lúc tôi giành được một giải thưởng quốc tế khá danh giá trong ngành làm bánh, thế là thuận đà mở luôn tiệm bánh ngọt này.

Hai năm nay việc buôn bán khá ổn, lượng khách cũng đều đặn. Tôi vẫn đang cân nhắc có nên mở thêm một chi nhánh nữa hay không.

Vừa đến cửa tiệm chưa bao lâu, đã có khách ghé vào, nói muốn đặt một chiếc bánh sinh nhật năm tầng.

“Tất nhiên là được ạ.” Tôi mỉm cười niềm nở, mời bà ấy ngồi xuống bàn trao đổi chi tiết.

Bà ta mặc một chiếc váy dài màu xanh lục thanh nhã, được chăm sóc kỹ lưỡng, nụ cười lại rất hiền hòa.

Nhưng không hiểu sao — có lẽ vì tôi đã tiếp xúc quá nhiều kiểu người khác nhau — tôi cảm thấy nụ cười ấy có chút… gượng gạo, thậm chí hơi vồ vập.

Trong lúc nói chuyện, bà ấy than phiền rằng mình có một đứa con trai chẳng ra gì, đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn sinh con, khiến bà lo muốn chết.

“Con cái có phúc của con cái mà chị, chắc là duyên chưa tới thôi.” Tôi cười nhẹ an ủi, “Tôi có một người bạn, độc thân đến tận 34 tuổi vẫn chưa tìm được ai, vậy mà năm ngoái tự nhiên gặp được người hợp ý, kết hôn chớp nhoáng, tháng trước còn sinh em bé rồi đó.”

“Tôi thì hết hy vọng vào nó rồi.” Bà ấy thở dài, “Chỉ nghĩ là khi tôi và bố nó còn chút sức lực, có thể giúp chăm sóc, dạy dỗ một đứa nhỏ. Chứ nó ngu dốt thế, tôi sợ sau này cháu gái tôi mà theo nó, cũng thành đồ bỏ mất.”

“Ơ… con trai bà còn chưa kết hôn mà, sao bà biết mình sẽ có cháu gái ạ?”

“Trực giác đấy, cô hiểu không? Loại trực giác mạnh mẽ ấy.” Bà nắm chặt tay tôi, giọng đầy nhiệt tình, “Nhà tôi không hề trọng nam khinh nữ đâu, cháu trai cháu gái đều thương như nhau cả!”

“Dù con trai tôi chẳng ra gì, nhưng nề nếp nhà tôi vẫn rất tốt! Nếu có được đứa cháu ngoan, cả nhà chắc chắn sẽ dốc hết sức lo cho nó!”

Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ đến mức… chói mắt của bà, trong lòng thoáng dấy lên linh cảm chẳng lành, do dự hỏi:

“Xin lỗi nếu tôi mạo phạm… bà có quen Giang Tự không?”

“Trời ơi, tôi là mẹ nó đấy, con dâu à, lần đầu gặp mặt, đây là quà ra mắt mẹ chồng tặng con dâu nè!”

Bà ta như chỉ chờ tôi hỏi đến, lập tức rút ra một chiếc vòng ngọc lấp lánh, hăng hái đeo vào tay tôi.

Lòng tôi ngay lập tức nguội lạnh như tro tàn.

Giang Tự, cái đồ khốn nạn đó!

Biết mình không đấu nổi tôi, nên giờ phái luôn cả mẹ ruột đến sao?

Anh ta coi thường tôi đến mức nghĩ rằng — vì mẹ tôi đã mất — nên có thể muốn làm gì thì làm à?

4

Suốt buổi, mẹ Giang luôn giữ thái độ cực kỳ ôn hòa.

Có lẽ sợ tôi hiểu lầm rằng bà đến để giành quyền nuôi con, nên bà chủ động giải thích rằng chỉ muốn được gần gũi với đứa trẻ.

“Không giấu gì cô, Giang Tự đúng là chẳng nên thân. Cái công ty nhỏ của nhà tôi, đến giờ nó vẫn chỉ mang danh một chức vị hờ, chẳng ai dám giao quyền điều hành cho nó cả.”

“Nhưng tôi với ba nó thì cũng không thể làm việc cả đời được, đúng không?”

“Thằng Giang Tự thì không trông mong gì được nữa, nhưng cô nuôi con bé rất tốt, Lạc Tri thật sự rất giỏi, tương lai rộng mở lắm!”

“Nhiều người cùng chung tay nuôi dạy con, chắc chắn sẽ nhẹ gánh hơn là một mình cô gồng gánh, đúng không nào?”

Tôi không đến mức ngây thơ để tin rằng mẹ Giang thật sự tốt đẹp như vẻ bề ngoài ấy.

Bà ta là một nữ doanh nhân đã lăn lộn thương trường mấy chục năm, quyết đoán và thâm sâu — không thể nào dễ đối phó.

Chắc chắn nhà họ Giang đã âm thầm làm xét nghiệm ADN, xác định Chiến Lạc Tri đúng là con ruột của Giang Tự.

Cũng đã hỏi qua luật sư, và biết rằng khả năng thắng kiện để đòi lại quyền nuôi con gần như bằng không.

Nên giờ họ chỉ có thể “lùi một bước”, chuyển sang đòi quyền đồng nuôi dưỡng.

Nhưng nếu sau này Giang Tự kết hôn, sinh con hợp pháp, liệu họ có còn tử tế, thân thiện như bây giờ không — điều đó khó mà nói trước được.

“Tôi tôn trọng ý kiến của con bé.” Tôi mỉm cười đáp, “Chỉ cần con muốn gần gũi với mọi người bên phía đó, tôi sẽ không ngăn cản.”

Dù sao thì đó cũng là con gái ruột của tôi, mà tôi hiểu rõ tính cách của Chiến Lạc Tri hơn ai hết.

Phương châm sống của nó là: ‘Cái gì tự dâng tới tận cửa mà không hưởng thì phí.’

Câu thứ hai thường cửa miệng là: ‘Ăn hết lớp kẹo ngọt rồi bắn trả viên đạn.’

Tôi có thể tưởng tượng ra được cảnh sau này, khi nhà họ Giang ở cùng con bé — họ sẽ bị nó “vật” đến mức nào.

5

Sau khi nhận được lời đồng ý của tôi, nhà họ Giang gần như không chờ nổi, lập tức muốn hẹn một buổi ăn chính thức để “công khai thân phận” với Lạc Tri.

Tôi nói rằng cần phải hỏi ý kiến con bé trước, phải tôn trọng quyết định của nó.

“Được, vậy chúng tôi đợi tin .”

Sau khi trao đổi số liên lạc với mẹ Giang, bà ta mỉm cười tươi rói, quay đầu gọi điện:

“Vào đi, mau xin lỗi cô Chiến, tiện thể cảm ơn người ta một tiếng.”

Ngay sau đó, tôi thấy Giang Tự với vẻ mặt ngượng ngập bước vào — chắc là từ nãy đến giờ vẫn ngồi trong xe, chờ tín hiệu của mẹ.

Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta thoáng lộ chút đắc ý.

Không cần đoán, tôi cũng biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì:

“Miệng thì nói con gái là của mình, cuối cùng cũng phải thừa nhận tôi là ba nó thôi!”

Tôi kín đáo đảo mắt một vòng.

Một gã ba mươi tuổi vẫn còn phải nhờ bố mẹ ra mặt giải quyết chuyện riêng, còn phải xin tiền tiêu vặt — đúng là một “siêu cấp con trai của mẹ”!

Thật may mắn biết bao, con gái tôi không di truyền cái bộ não ấy của Giang Tự!

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)