Chương 7 - Dư Thừa Trong Gia Đình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Lúc ấy, có người đưa cho tôi một tờ khăn giấy:

“Cần giúp gì không?”

Là một người đàn ông mặc áo sơ mi bạc màu, ánh mắt dịu dàng:

“Tôi tên là Trần Mặc, cũng là một luật sư.”

“Dù hiện giờ tôi chưa có việc chính thức, nhưng xin hãy tin tôi, tôi có thể giúp cô.”

Tôi hỏi anh tại sao lại muốn giúp tôi.

Anh đột nhiên đỏ mắt:

“Năm tôi tám tuổi bị bắt cóc. Đến lúc tìm lại được gia đình thì phát hiện, bố mẹ đã cùng em trai di cư ra nước ngoài.”

“Ngôi nhà tôi luôn mơ về trong ký ức đã bị bán, không còn bất kỳ dấu vết nào của tôi từng tồn tại.”

“Tôi đã báo cảnh sát, từng sống ở trại trẻ mồ côi, dùng mọi cách để liên lạc với họ.”

“Cuối cùng cũng gặp được một lần. Cô biết lúc ấy họ nói gì với tôi không?”

Tôi khẽ lắc đầu, nhưng trái tim bấp bênh lại bỗng như tìm được chốn dừng chân, kỳ diệu đến mức bình tĩnh lạ thường.

“Họ nói… em trai tôi đã lớn, học nhiều khóa kinh doanh, công ty gia đình có một mình nó thừa kế là đủ rồi.”

“Nếu tôi quay về, chỉ khiến họ thêm phiền phức, còn phát sinh chuyện chia tài sản.”

“Họ đưa tôi một triệu, nhưng tôi không nhận.”

“Anh nói xem, tôi có ngốc không?”

Tôi vỗ nhẹ vai anh, như một lời an ủi:

“Cậu không sai. Thứ không thuộc về mình, thì không nên giữ.”

“Thì ra trên đời này, người thừa thãi… không chỉ có mình tôi.”

“Cảm ơn cậu vì đã chịu giúp tôi.”

Tối đó tôi đăng một dòng trạng thái:”Cầu cho công lý mãi không vắng mặt.”

Kèm theo là ảnh bản hợp đồng tôi ký với Trần Mặc về việc khởi kiện.

Không ngờ, sáng hôm sau bố mẹ đã tìm đến tận nơi.

Mẹ xách theo một bình giữ nhiệt, cười tươi như hoa nở:

“Như Như à, mẹ nấu món con thích nhất đây…”

Tôi mở nắp ra xem, bên trong là canh hải sản và rau chân vịt.

Tôi bị dị ứng với hải sản, còn rau chân vịt là món mà hồi nhỏ tôi từng bị ép ăn đến mức nôn mửa.

“Không cần.”

Tôi ném bình giữ nhiệt ra hành lang.

“Có chuyện thì nói thẳng.”

Sắc mặt bố lập tức sa sầm:

“Si Si sắp đính hôn rồi, nhà họ Giang không muốn dính đến mấy chuyện kiện tụng này.

Mau rút đơn đi, nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm!”

Thì ra… lại là vì Hứa Si.

Cũng đúng thôi, tôi mà còn mong họ thật lòng yêu thương mình vào lúc này, mới thật sự là kẻ ngu ngốc.

Tôi cười giễu chính mình:

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì chúng tôi sẽ đến công ty cô làm ầm lên!”

Mẹ nghiến răng nói. “Để tất cả mọi người đều biết cô là kẻ điên đánh em gái mình!”

“Xem còn công ty nào dám giữ loại nhân viên như cô không!”

“Hứa Như, mày không còn đường lui đâu!”

Tôi đóng sầm cửa lại, cách âm mọi tiếng nguyền rủa của họ bên ngoài.

Trong bóng tối, tôi ôm đầu gối, khóc cả một đêm.

Ngày ra tòa, quả nhiên họ mang theo một xấp giấy dày cộm.

“Đây là chi phí nuôi nó suốt mười hai năm, tổng cộng năm trăm tám mươi nghìn!”

“Cộng thêm tiền viện phí và tổn thất tinh thần của Si Si — tổng cộng là một triệu hai trăm nghìn!”

Tôi lật đống hóa đơn ra xem, toàn bộ là học phí lớp piano của Hứa Si, hóa đơn túi xách hàng hiệu, thậm chí có cả vé máy bay đi Maldives.

“Những thứ này… liên quan gì đến tôi?”

Tôi ném quyển nhật ký lên bàn.

“Ở đây ghi rõ từng ngày: chi phí ăn uống của tôi không vượt quá mười ngàn đồng mỗi ngày, quần áo toàn là đồ cũ Hứa Si không mặc nữa.”

“Tôi chưa từng đi học, thậm chí đến giáo dục bắt buộc cũng không được hưởng.”

“Nói cách khác, ngoài cơm và chỗ ở, các người chưa từng tiêu một xu cho tôi.”

Thẩm phán cau mày xem xét quyển nhật ký.

“Vậy còn thương tích của em cô? Có đúng là do cô tự tay đẩy xuống cầu thang không?”

“Cô còn gì để nói không?”

“Cha mẹ cô yêu cầu cô bồi thường cho Hứa Si. Đó là yêu cầu hợp tình hợp lý.”

Lúc này, Trần Mặc đột ngột đứng dậy:

“Thưa quý tòa, chúng tôi có bằng chứng mới.”

Anh bật một đoạn video giám sát.

Là cảnh quay từ camera trước cửa nhà ông Vương ở tầng ba.

Trong đoạn video, Hứa Si đang níu lấy vali của tôi làm loạn.

Thấy tôi không phản ứng, cô ta bỗng ôm bụng gào thảm thiết rồi lăn xuống cầu thang.

Cả khán phòng chấn động. Sắc mặt bố mẹ tôi lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Cuối cùng, tòa tuyên tôi phải bồi thường cho bố mẹ 50 triệu. Trừ đi chi phí sinh hoạt trong mười năm tôi sống ở nhà họ, con số vừa vặn bằng số tiền tôi từng gửi cho họ.

Tôi không cần bồi thường thêm một đồng nào.

Từ nay chính thức cắt đứt quan hệ với nhà họ Hứa.

Sau khi phán quyết được công bố, mạng xã hội lập tức bùng nổ.

Hashtag #ChaMẹThiênVị #CôEmGáiĐộcÁc leo thẳng top tìm kiếm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)