Chương 1 - Dữ Khanh Tri
1.
Ta Phó Uyển Uyển, thứ nữ của hầu phủ, sinh mẫu là một người xuất thân từ gia đình nghèo khổ ở Giang Nam. Tuy thế bà ấy lại hát rất hay, nhảy rất giỏi, bà ấy có thể chơi đàn tỳ bà ba ngày không ngừng nghỉ. Vì thế được phụ thân ta cực kì yêu thương, chỉ mới năm đầu vào hầu phủ đã hạ sinh ta.
Chỉ có điều ta không được phép gọi bà ấy là mẹ, chỉ có thể gọi bà ấy là di nương. Một năm, hai mẹ con ta chỉ được gặp nhau 12 lần và thời gian mỗi lần chỉ kéo dài bằng một nén hương.
Mỗi lần gặp bà ấy, bà ấy đều phải ngồi tựa lưng vào ghế, sắc mặt tái nhợt, còm cõi quặt quẹo, từng câu nói phát ra một cách nhẹ nhàng yếu ớt.
Nhưng bà ấy lại vô cùng yêu thương ta, mỗi lần đến đều lén lén đưa cho ta vài ngân lượng. Bà ấy bảo ta phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải nhanh tay lẹ mắt, phải cố tỏ tường mọi việc. Bà ấy còn khuyên ta đừng quá tin tưởng vào người bên cạnh và phải luôn có quan điểm riêng của chính bản thân.
Thế nhưng bà ấy lại không biết được, ở trong hầu phủ này, thứ nữ có hơn chục người, ta vốn dĩ không thể nào sánh được với họ.
Còn đích mẫu thì chẳng có tâm tư gì mà chỉnh đốn ta.
Chỉ là lần sau cùng ta được nhìn thấy mẫu thân, chính là lúc ta tận mắt chứng kiến bà ấy bị đưa lên một chiếc giường của người nam nhân xa lạ, người đang sống dửng dưng lại bị tra tấn giày vò cho đến ch.ết.
Khắp nơi đều toàn là m.áu, vừa tanh lại vừa hôi hám.
Ta còn nghe được hắn ta nói, chơi đùa với nữ nhân đang mang thai đúng thật là sảng khoái.
Ta bị nha hoàn bịt chặt miệng không để phát ra bất kì âm thanh nào.
Sau khi từ chỗ mẫu thân quay về, ta bị ốm nặng.
Trong cơn mê man, ta thoáng nghe có ai đó nói mọi cảnh tượng ra được nhìn thấy đều là do chính đích mẫu sắp xếp. Bởi vì mẫu thân ta đang mang thai, bà ta muốn để cho ta tận mắt chứng kiến mẫu thân mình ch.ết thảm như thế nào.
Chỉ thế thôi trong chốc lát, trong lòng ta đã tràn ngập sự hận thù.
Ta thề rằng nhất định phải báo thù cho mẹ, ta phải khiến cho bọn họ muôn đời không thể trở lại, ch.ết cũng không có chỗ chôn thây.
Cơ hội mà bấy lâu nay ta chờ đợi cuối cùng cũng đã đến rồi.
Ta Phó Uyển Uyển, thứ nữ của hầu phủ, sinh mẫu là một người xuất thân từ gia đình nghèo khổ ở Giang Nam. Tuy thế bà ấy lại hát rất hay, nhảy rất giỏi, bà ấy có thể chơi đàn tỳ bà ba ngày không ngừng nghỉ. Vì thế được phụ thân ta cực kì yêu thương, chỉ mới năm đầu vào hầu phủ đã hạ sinh ta.
Chỉ có điều ta không được phép gọi bà ấy là mẹ, chỉ có thể gọi bà ấy là di nương. Một năm, hai mẹ con ta chỉ được gặp nhau 12 lần và thời gian mỗi lần chỉ kéo dài bằng một nén hương.
Mỗi lần gặp bà ấy, bà ấy đều phải ngồi tựa lưng vào ghế, sắc mặt tái nhợt, còm cõi quặt quẹo, từng câu nói phát ra một cách nhẹ nhàng yếu ớt.
Nhưng bà ấy lại vô cùng yêu thương ta, mỗi lần đến đều lén lén đưa cho ta vài ngân lượng. Bà ấy bảo ta phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải nhanh tay lẹ mắt, phải cố tỏ tường mọi việc. Bà ấy còn khuyên ta đừng quá tin tưởng vào người bên cạnh và phải luôn có quan điểm riêng của chính bản thân.
Thế nhưng bà ấy lại không biết được, ở trong hầu phủ này, thứ nữ có hơn chục người, ta vốn dĩ không thể nào sánh được với họ.
Còn đích mẫu thì chẳng có tâm tư gì mà chỉnh đốn ta.
Chỉ là lần sau cùng ta được nhìn thấy mẫu thân, chính là lúc ta tận mắt chứng kiến bà ấy bị đưa lên một chiếc giường của người nam nhân xa lạ, người đang sống dửng dưng lại bị tra tấn giày vò cho đến ch.ết.
Khắp nơi đều toàn là m.áu, vừa tanh lại vừa hôi hám.
Ta còn nghe được hắn ta nói, chơi đùa với nữ nhân đang mang thai đúng thật là sảng khoái.
Ta bị nha hoàn bịt chặt miệng không để phát ra bất kì âm thanh nào.
Sau khi từ chỗ mẫu thân quay về, ta bị ốm nặng.
Trong cơn mê man, ta thoáng nghe có ai đó nói mọi cảnh tượng ra được nhìn thấy đều là do chính đích mẫu sắp xếp. Bởi vì mẫu thân ta đang mang thai, bà ta muốn để cho ta tận mắt chứng kiến mẫu thân mình ch.ết thảm như thế nào.
Chỉ thế thôi trong chốc lát, trong lòng ta đã tràn ngập sự hận thù.
Ta thề rằng nhất định phải báo thù cho mẹ, ta phải khiến cho bọn họ muôn đời không thể trở lại, ch.ết cũng không có chỗ chôn thây.
Cơ hội mà bấy lâu nay ta chờ đợi cuối cùng cũng đã đến rồi.