Chương 20 - Dự Báo Định Mệnh
Ba tôi hồi phục rất tốt. Tuy đi lại còn hơi chậm, nhưng đã quay trở lại công ty, tiếp tục làm trụ cột.
Còn tôi thì rút về tuyến sau, giữ một chức danh nhàn hạ.
Sau tất cả, tôi nhận ra mình không còn hứng thú với việc điều hành đế chế kinh doanh nữa.
Tôi dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại, cộng với tiền bán vài chiếc siêu xe, thuê một mặt bằng nhỏ nằm trong khu nghệ thuật yên tĩnh ở phía Tây thành phố – giữa sự náo nhiệt mà vẫn có chút tĩnh lặng.
Cửa hàng được tôi trang trí theo phong cách nguyên mộc tối giản mà tôi yêu thích, với những khung cửa sổ sát đất lớn, ánh nắng tràn ngập cả không gian.
Bên trong trưng bày những món đồ thiết kế độc đáo mà tôi sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới, cùng với vài tác phẩm của các nghệ sĩ trẻ trong nước.
Tên tiệm rất đơn giản: “Vãn Ý”.
Tôi không mong nó kiếm được nhiều tiền.
Nơi này là bến đỗ, là thế giới mới mà tôi tự tay dựng lên cho chính mình.
Buổi chiều.
Tôi ngồi trên ghế xích đu cạnh cửa sổ, ôm một chú mèo hoang nhặt được, tắm nắng và đọc sách.
Chuông gió leng keng vang lên.
“Hoan nghênh quý khách.” – Tôi không ngẩng đầu lên.
“Mở tiệm có vẻ ăn nên làm ra ha, bà chủ.” – Một giọng nam quen quen, mang theo chút ý cười vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Ngược sáng, một người đàn ông cao lớn mặc vest xám nhạt đang đứng ở cửa. Tay anh ta còn xách theo một… giỏ trái cây khổng lồ?
Là Chu Dự An.
Trên mặt anh ta vẫn là nụ cười bất cần quen thuộc, nhưng ánh mắt có vẻ trầm tĩnh hơn so với nửa năm trước.
“Thiếu gia Chu? Đúng là khách quý đấy.” – Tôi đặt sách và mèo xuống, đứng dậy – Đến mua hàng, hay đến đòi nợ?”
“Nói gì vậy?” – Chu Dự An đi vào, đặt giỏ trái cây lên bàn trà bên cạnh – “Nghe nói cô mở tiệm, tôi tới ủng hộ, tiện thể… thăm cô một chút.”
Anh ta liếc một vòng quanh cửa tiệm, ánh mắt dừng lại ở vài bức tranh trừu tượng rực rỡ màu sắc treo trên tường:
“Khá có gu đấy.”
“Cảm ơn đã khen.” – Tôi rót cho anh ta một ly nước – “Chu thiếu gia, anh chưa bao giờ đến mà không có việc. Có gì nói thẳng đi.”
“Tạch, vẫn thẳng thắn như xưa.” – Chu Dự An nhận lấy ly nước, không uống, tựa vào quầy, nhìn tôi –
“Tôi nghe nói… cô và Thẩm Nghiên chính thức ly hôn rồi?”
“Ừ.” – Tôi gật đầu, không muốn nói thêm.
“Cả Tô Hòa… cũng rời đi rồi à?” – Anh ta lại hỏi.
“Ừm.”
“Tch, thằng Thẩm Nghiên giờ đúng là…” – Chu Dự An lắc đầu, vẻ mặt mang đầy sự hả hê – “Thành kẻ cô độc rồi, tính khí thì tệ vô cùng, gặp ai cũng muốn cắn.”
“Không còn liên quan gì đến tôi nữa.” – Tôi bình thản nói.
“Đúng, không còn liên quan gì rồi.” – Chu Dự An cười cười, rồi bất ngờ đổi giọng – “Thật ra hôm nay tôi tới, là muốn xin lỗi cô một câu.”
“Xin lỗi?” – Tôi nhướng mày.
“Ừ.” – Hiếm khi thấy Chu Dự An thu lại vẻ bất cần, giọng anh ta có chút nghiêm túc – “Nửa năm trước, lúc Giang thị rơi vào tình cảnh khó khăn nhất, tôi… bị người bên Hồng Viễn xúi giục, định nhân cơ hội ép cô, dùng món vay để đổi lấy cổ phần của Lệ Cảnh Loan. Chuyện đó… không tử tế chút nào. Tôi luôn muốn tìm cơ hội để nói lời xin lỗi.”
Tôi nhìn anh ta đầy ngạc nhiên.
Chu Dự An… mà cũng biết xin lỗi sao?
“Mọi chuyện đã qua rồi.” – Tôi xua tay – “Thương trường như chiến trường, ai có chiêu nấy. Thiếu gia Chu không cần để trong lòng.”
“Cô rộng lượng thật đấy.” – Chu Dự An cười khẽ, rồi nhanh chóng trở lại dáng vẻ lười nhác thường ngày – “Nhưng tôi là loại người có ơn phải trả. Sau này nếu tiệm nhỏ của cô có việc gì cần, hoặc… tiểu thư Giang có việc gì cần người chạy việc, cứ gọi tôi.”
“Được thôi.” – Tôi cũng cười – “Vậy cảm ơn trước nhé, thiếu gia Chu.”
Chu Dự An nán lại thêm một chút, mua một bức tranh nhỏ, nói là để treo trong thư phòng. Sau đó xách cái giỏ trái cây trống (đám trái cây đã bị anh ta nhét vào tay tôi với lý do “thăm bệnh”), chậm rãi rời đi.
Chuông gió lại khẽ vang lên.
Cửa tiệm trở lại yên tĩnh.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính, đổ bóng lấp lánh xuống nền nhà.
Tôi lại ôm con mèo lười biếng trong lòng, ngồi trở lại ghế xích đu bên cửa sổ.
Điện thoại khẽ rung.
Là một tin nhắn.
Từ một số lạ, nhưng tôi biết là ai.
“Chị Vãn Ý, em ở đây rất ổn. Phục hồi chức năng tuy vất vả nhưng mỗi ngày đều có tiến bộ. Hoàng hôn bên biển rất đẹp. Cảm ơn chị đã cho em cơ hội làm lại từ đầu. Tiền nợ chị, em sẽ từ từ trả. Đừng lo cho em. — Tô Hòa”
Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh.
Trong ảnh là biển cả lấp lánh, ánh chiều tà vàng óng. Một con hải âu lướt qua.
Một cô gái mặc váy dài ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía ống kính, đối mặt với đại dương. Gió biển thổi bay mái tóc và vạt váy của cô.
Dù không thấy được gương mặt, nhưng có thể cảm nhận được sự bình yên và một niềm hy vọng nhẹ nhàng.
Tôi nhìn chỗ chân trái trống không của cô ấy (váy đã che lại), trong lòng vẫn có chút nghẹn ngào.
Nhưng nhiều hơn… là sự nhẹ nhõm.
Chúng tôi… đều đã thoát ra.
Cô ấy thoát khỏi xiềng xích của vai nữ chính, bước về phía một tương lai chưa biết nhưng thuộc về chính mình.