Chương 4 - Drama Hôn Nhân Bất Ngờ
4
Giang Trạch Uyên hít sâu một hơi, cố nén lại cái ý nghĩ muốn đá văng cô ta ra xa.
“Xe bị hỏng mức này, ít nhất cô phải bồi thường hơn một triệu.”
Ai ngờ cô ta lại đỏ mặt, mắt long lanh nhìn anh đầy thẹn thùng.
“Em không có tiền… nhưng có thể… lấy thân báo đáp được không?”
Tôi đứng bên cạnh xem cực kỳ chăm chú, chỉ tiếc là giờ không có bác gái phát hạt dưa như lần trước.
Giang Trạch Uyên bị làm cho buồn nôn đến mức không chịu nổi, lập tức gọi cảnh sát.
Xử lý xong mọi chuyện thì trời đã về khuya.
Giang Trạch Uyên véo má tôi, giọng đầy bất mãn:
“Cười, cười nữa đi. Sao không cười đến chết luôn đi?”
Tôi gạt tay anh ra.
“Gì vậy, bị quê nên cáu hả?”
Anh hừ lạnh, bất chợt tiến lại gần.
“Sang Du, em nghĩ anh không làm gì được em đúng không?”
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, nhưng lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt anh sáng rực đến đáng sợ.
Tôi nhất thời không nói nên lời.
Cảm giác tim đập nhanh quen thuộc lại bất ngờ ập tới.
Giang Trạch Uyên bất ngờ nhếch môi:
“Em không thích xem anh bị quê à? Hôm nay cho em xem đã luôn.”
Cảm thấy không ổn, tôi vội muốn chạy.
Nhưng chân đang bị trẹo khiến tôi không thể di chuyển.
Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, Giang Trạch Uyên đã bế bổng tôi lên.
“Giang Trạch Uyên! Thả tôi xuống!”
Tôi giãy giụa, nhưng anh chẳng mảy may nhúc nhích.
Anh cúi đầu, ghé sát tai tôi, giọng trầm thấp:
“Đừng nhúc nhích, nhúc nhích nữa là anh hôn em thật đấy.”
Cái tên này từ khi nào học được trò vô lại thế?
Nhưng… đúng là hiệu quả thật, tôi lập tức ngoan ngoãn đứng im.
Cái tên đáng ghét kia bế tôi đến băng ghế dài trong công viên.
Nét mặt nghiêm túc, anh hỏi tôi:
“Sang Du, em còn nhớ tụi mình quen nhau bao lâu rồi không?”
Tôi hơi sững người.
“Tính từ lúc mới sinh ra thì… hai mươi tư năm?”
“Là hai mươi tư năm, tám tháng và bảy ngày.”
Tôi không ngờ anh lại nhớ rõ đến thế.
Nói đến đây, Giang Trạch Uyên còn có chút tủi thân.
“Anh vẫn nhớ hồi em ba tuổi cướp đồ chơi của anh, năm năm tuổi nhét sâu vào cặp anh, mười hai tuổi không mang sách, lấy trộm của anh khiến anh bị phạt đứng. Rồi năm mười tám…”
Tôi vội vàng ngắt lời anh.
Những chuyện xấu hổ thời thơ ấu… thôi bỏ qua được rồi.
Giang Trạch Uyên chống hai tay lên lưng ghế phía sau tôi, vây tôi trong không gian chỉ vừa đủ hai người.
“Cho nên, anh đã thầm thích kẻ thù không đội trời chung của mình… rất lâu rồi.”
Cả người tôi cứng đờ.
Bao nhiêu lần đấu khẩu, trêu chọc, bỗng dưng như được viết lại bằng một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng…
Sau lưng bất ngờ vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
Giang Trạch Uyên lập tức quay đầu đầy cảnh giác.
Chỉ thấy thiếu gia Bắc Kinh và tiểu thư Hồng Kông lếch thếch chui ra từ đống cỏ ven đường.
Trên đầu hai người còn vướng vài chiếc lá cây.
Tôi nhìn họ, hơi sững sờ, gần như không tin nổi vào mắt mình.
Cô tiểu thư Hồng Kông vỗ vỗ váy, phủi cỏ, giọng thì đầy tự tin:
“Bọn tôi bị lạc đường.”
Thiếu gia Bắc Kinh lại mang vẻ mặt đầy đau khổ:
“Tiểu Du, anh biết em là bị ép buộc. Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ đưa em rời khỏi đây ngay.”
Ơ kìa anh trai… tôi còn chẳng biết anh là ai nữa kia.
Giang Trạch Uyên kéo tôi ra phía sau, chắn trước mặt.
“Dám nói muốn đưa vị hôn thê của tôi đi? Làm ơn biết điều một chút.”
Không khí căng như dây đàn, hai bên như sắp đánh nhau đến nơi.
Đúng lúc đó, cô tiểu thư Hồng Kông lôi từ trong túi ra một xấp tài liệu.
“Anh Giang, chỉ cần anh huỷ hôn, toàn bộ kế hoạch hợp tác này sẽ thuộc về Giang thị.”
Giang Trạch Uyên chẳng thèm liếc lấy một cái, nắm tay tôi kéo đi.
“Xin lỗi, không hứng thú.”
Thiếu gia Bắc Kinh cũng không chịu kém:
“Tiểu Du, chỉ cần em đi với anh, anh sẽ cho em 6% cổ phần công ty nhà anh.”
Thế là xong.
Ban đầu là chuyện của bốn người.
Bây giờ lại thành hai kẻ quyền thế thi nhau ném ra lợi ích để tranh người.
Nhân lúc hỗn loạn, Giang Trạch Uyên âm thầm kéo tôi chuồn đi mất.
“Bọn họ bị khùng hả?”
Giang Trạch Uyên nhíu mày hỏi.