Chương 5 - Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vững Kết Đồng Tâm [Vong Tiện]

Mã phu bị cướp chặn đường sợ hãi đã bỏ chạy mất tâm, hiện tại Hàn Phong Vũ chỉ còn cách buộc dây cương kỵ mã vào cổ xe ngựa, đích thân y ngồi trước điều khiển mã xa, Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện lại ngồi yên bên trong.

Đi được một đoạn, Lam Vong Cơ kéo người Nguỵ Vô Tiện ngồi sát lại trầm giọng hỏi: “Ngươi có bị thương không?”

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, “Tất nhiên là không, chỉ có vài tên sơn tặc, không bằng ngươi một mình đối phó với hơn mấy chục tên… Hàm Quang quân đúng là đệ nhất thiên hạ không ai sánh bằng a.”

“Nói nhảm.” Lam Vong Cơ cong khoé môi.

Những lời của hai người bên trong xe không lớn không nhỏ đều lọt vào tai người ngồi bên ngoài, Hàn Phong Vũ từ đầu đã biết Lam Vong Cơ luôn có ý gì đó không rõ ràng với Nguỵ Vô Tiện, lúc nào ánh mắt của y cũng nhìn Nguỵ Vô Tiện khác thường mà Hàn Phong Vũ không thể lý giải nổi.

Đi được một lúc, Hàn Phong Vũ lại hỏi Nguỵ đại ca có muốn uống nước không? đi một lúc lại hỏi Nguỵ đại ca có đói không? Cái người này lúc thì Nguỵ đại ca này Nguỵ đại ca nọ làm cho Lam Vong Cơ trong lòng có chút chua chua. Y nghe người kia gọi Nguỵ đại ca, trong lời nói nghe qua như thế nào đều lộ ra vẻ rất thân thiết. Một chút tư vị khó chịu mãnh liệt chảy vào lồng ngực, chua đến mức khiến ngực y không thoải mái mà thở ra một hơi. Nguỵ Vô Tiện nhìn mặt y không đoán được là đang nghĩ gì, hắn chỉ đơn giản nghĩ những lời của Hàn Phong Vũ chỉ là quan tâm cảm kích hắn cứu mạng mà thôi, nên đương nhiên vẫn an ổn mà nhắm mắt ngưng thần, chứ không biết hiện tại trong lòng Lam Vong Cơ lúc này đang có lửa nổi lên.

Lam Vong Cơ biết hắn chưa ngủ liền gọi: “…Nguỵ Anh”

“Ừ.”

Y đè thấp thanh âm đễ người bên ngoài không thể nghe: “Hắn sao gọi ngươi là Nguỵ đại ca?”

“Hắn? …Ồ …Là Hàn Phong Vũ.” Nguỵ Vô Tiện vẫn không mở mắt.

“Ừ.”

Nguỵ Vô Tiện nhếch mép cười hai mắt vẫn nhắm lại, “Ta cứu hắn, chắc là do cảm kích nên mới thay đổi danh xưng cho gần gũi thôi.”

“Ta thấy không đơn giản.” Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói.

“không cần quan tâm, tuỳ ý hắn muốn gọi sao cũng được, đừng gọi ta là Nhị phu nhân là được.” Câu này của hắn nói nhỏ vào tai Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ mặt lạnh, “Ngươi không thích người khác gọi như thế sao?”

Hắn mở mắt nhìn Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, quan hệ của ta và ngươi thế nào không cần phải nói cho bất cứ ai, nếu đổi lại ngươi là ta, bị gọi là Nhị phu nhân ngươi thấy thế nào? Ta dù sao cũng là Di Lăng lão tổ a.”

Lam Vong Cơ vuốt vuốt tóc hắn, yên lặng không nói thêm gì, y biết nếu là bản thân bị người khác gọi như vậy cũng cảm thấy không vui huống chi là hắn, hắn đồng ý cùng ở lại Cô Tô Lam thị nhiều năm như vậy đã là tốt lắm rồi. Nhớ rõ có lần cả hai cùng nhập mộng do trúng lư hương, Nguỵ Vô Tiện đã từng mơ thấy cùng y quy ẩn điền viên trong căn nhà gỗ, hắn đi săn thú, Lam Vong Cơ ở nhà dệt vải nấu cơm. Giấc mơ đó là của hắn, y cũng đã từng muốn như thế, nhưng đã qua nhiều năm vẫn chưa thực hiện được, nên luôn thấy áy náy trong lòng, đơn giản là vì y phải có trách nhiệm với gia tộc, với các đệ tử của Lam gia. Hiện tại hai người đã có tiểu oa nhi, nên hắn lại càng không thể rời khỏi Cô Tô Lam thị, một nhà ba người sống cùng nhau thật sự quá tốt. Nghĩ vậy trong lòng Lam Vong Cơ trở nên mềm mại, nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện hôn lên mu bàn tay hắn.

Nguỵ Vô Tiện thấy lạ liền mở mắt ra nhìn y hỏi: ”Sao vậy?”

“Của ta.” Lam Vong Cơ lời nói khẳng định.

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày làm vẻ mặt khó hiểu “Hả ” một tiếng.

“Ngươi là của ta.”

“Ừ, thì của ngươi, có ai dành đâu mà nói.”

Lam Vong Cơ kiên định, nói: “Muốn dành cũng không có khả năng.”

Nguỵ Vô Tiện cười cười ghé mặt sát vào hôn lên môi y sau đó nhẹ nhàng định tách ra, nhưng liền bị Lam Vong Cơ nâng tay lên kéo gáy hắn lại làm nụ hôn sâu và dài triền miên.

Đi đến Hàn gia trang sắc trời đã nhuốm một màu đen, mã xa dừng trước cổng, hai tên gia nhân chạy ra nghênh đón. Hàn gia trang trông đêm, khắp nơi đều được thấp đèn lòng sáng rực rỡ liền có thể nhìn thấy khung cảnh xa hoa của một trang viện giàu có nổi tiếng một vùng.

Không biết vô tình hay cố ý mà phòng của Nguỵ Vô Tiện lại đối diện phòng ngủ của Hàn Phong Vũ, còn phòng Lam Vong Cơ thì cách một giang thâm viện chứa sách.

Sau bữa cơm tối, ai nấy đều về phòng, Lam Vong Cơ không ngủ được liền thẳng một đường đi đến phòng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện mở cửa thấy Lam Vong Cơ, hắn liền nắm lấy tay y kéo vào đóng cửa lại, bước tới gần ôm bả vai Lam Vong Cơ. “Lam Trạm, không ngủ được sao?”

“Ừ, ngươi cũng không ngủ được?”

“Vậy thì nói chuyện nha, ngươi có thấy người ở đây có gì đó kỳ quái, ta vẫn không biết đó là gì, nhưng gia nhân ở đây đều là những người cao to khoẻ mạnh, kể cả người hầu cũng khác biệt, ta có linh cảm không tốt… Nhưng cũng có thể là do Hàn gia trang chứa nhiều cổ vật có giá trị nên cần nhiều người bảo vệ chăng?”

Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ: “Ngày mai đến xem Hàn đại công tử thế nào, tìm ra căn nguyên sớm giải quyết, sao đó rời khỏi đây”

“Um.”