Chương 3 - Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vững Kết Đồng Tâm [Vong Tiện]
Cả hai một trước một sau cùng đi xuống đến chân núi, lúc này đã thấy Hàn Phong Vũ đứng đó đợi từ trước, nhìn thấy Lam Vong Cơ, Hàn Phong Vũ mỉm cười cúi đầu, lại nhìn sang Nguỵ Vô Tiện phía sau đi tới, nét cười trên khuôn mặt liền biến mất không còn.
Hàn Phong Vũ khi tới Lam gia chỉ cưỡi một con kỵ mã, khi thấy Lam Vong Cơ đem tới cỗ xe ngựa cùng mã phu, hắn thấy lạ liền hỏi: “Lam Nhị công tử, chúng ta ba người nên dùng kỵ mã sẽ nhanh hơn.”
Lam Vong Cơ im lặng, Nguỵ Vô Tiện đứng bên cạnh lên tiếng: ”Hàn công tử, Lam Nhị công tử làm gì cũng đều có lý do cả, ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ sớm về đến Hàn xá.” Lý do duy nhất là hắn, hắn rất buồn ngủ nên muốn đi xe ngựa nha.
Lam Vong Cơ đi đến trước xe ngựa, vén rèm lên chui vào. Một lúc sau vươn tay vén rèm nhìn Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện nhìn y gật gật đầu, đang định tiến lên bước vào trong, đã thấy Hàn Phong Vũ từ lúc nào đi đến hướng Lam Vong Cơ vén rèm khom người định bước vào xe, con tự nhiên nói, “Đa tạ Lam Nhị công tử.”
Lam Vong Cơ mặt lạnh lùng nhìn hắn, kế tiếp vươn tay kéo Nguỵ Vô Tiện vào trong xe, mã xa tuy rộng nhưng là đối với hai người, nếu là ba thì thành ra chật chội khó chịu. Lam Vong Cơ nhìn sang Nguỵ Vô Tiện ánh mắt như khó chịu nhưng không thể nói là lời, Nguỵ Vô Tiện cong khoé miệng cười hiểu ý, hắn liền hướng Hàn Phong Vũ, nói: ”Hàn công tử, kỵ mã của ngươi xem ra là ngựa quý hiếm, tốc độ có lẽ kinh thiên động địa lắm?”
Hàn Phong Vũ mỉm cười, “Nguỵ công tử quả có mắt nhìn, đó là một chiến mã ta tìm kiếm rất lâu mới có được.”
“Nếu là vậy ngươi ngồi mã xa chẵn lẻ muốn bỏ lại nó? Ngựa quý khó tìm a.”
Hàn Phong Vũ nghĩ nghĩ, “Vậy xem ra hai vị nên ngồi trong xe, ta sẽ cưỡi ngựa đi bên cạnh.”
Nguỵ Vô Tiện cười cười, “Tuỳ ý ngươi.” Sau đó nhìn sang Lam Vong Cơ nheo mắt xem như giải quyết xong.
Hàn Phong Vũ xuống xe liền leo lên ngựa đi theo bên cạnh mã xa. Bánh xe bắt đầu chuyển động, đi về phía trước lưu lại hai đường thẳng song song ngay ngắn trên nền tuyết trắng xoá.
Nguỵ Vô Tiện ngã về phía sau tựa vào thành xe nhắm mắt, Lam Vong Cơ kéo tay hắn, Nguỵ Vô Tiện liền mở mắt ra nhìn y, Lam Vong Cơ vỗ vỗ đùi mình: “Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi.”
Nguỵ Vô Tiện nhìn y một khắc liền hiểu, trong lòng ấm áp lên hẳn, thì ra y muốn đi mã xa là vì hắn, muốn hắn được nghỉ ngơi, đêm qua vì a Nhiên mà không ngủ được bao nhiêu.
Lam Vong Cơ kéo hắn nằm lên đùi mình, một tay đỡ lấy đầu, một tay phủ lên mu bàn tay kia của hắn, mỉm cười nói, “Ngủ đi.”
Nguỵ Vô Tiện đầu gối lên đùi y, mắt từ từ nhắm lại. Lam Vong Cơ cúi người hôn lên trán hắn, vươn tay kéo lại rèm cửa sổ tránh gió tuyết bên ngoài thổi vào.
Hàn Phong Vũ cưỡi ngựa đi theo xe đang có chút buồn bực vì không được ngồi cùng với người mình ái mộ từ lâu, cảm giác hụt hẫng vô cùng.
Quãng đường đi cũng đã khá xa, qua khỏi thôn trang tiến qua hẻm núi nhỏ, đi được một đoạn liền nhìn thấy phía trước có vài hán tử cưỡi ngựa ăn mặc giống vũ phu, đứng thành hàng ngang qua đường.
Tư thế này nếu không chặn đường cướp bóc thì là gì? Trên mặt mấy mãn phu lộ rõ dáng vẻ hung thần ác sát, tay mỗi người đều cầm theo vũ khí sẵn sàng quyết chiến.
Hàn Phong Vũ đi lên phía trước cung kính nói với người dẫn đầu ngồi trên ngựa: ”Vị đại ca này, tại hạ có chuyện gấp cần qua núi, có thể nào nhường đường hay không?”
Đột nhiên thấy xung quanh đám người kia từ trong hẻm núi đi ra càng lúc càng đông, nghìn nghịt người ngựa xuất hiện phía trước, Hàn Phong Vũ cả kinh, vì lúc hắn đi ngang qua đây, một thân một ngựa lại vào lúc đêm tối nên không để ý ở hẻm núi này lại có sơn tặc đóng trại.
Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ngồi trong xe bốn mắt nhìn nhau.
Nguỵ Vô Tiện nói, “Ta xuống xem thử.”
“Um, cẩn thận.” Lam Vong Cơ gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện một thân hắc bào bước xuống mã xa, đi về phía Hàn Phong Vũ.
Hán tử cưỡi ngựa dẫn đầu lớn tiếng quát: ”Muốn toàn mạng thì để lại tài sản, không thì để cả mạng lại càng tốt.”
Hàn Phong Vũ cố giữ bình tĩnh, “Vị đại ca này, bọn ta đi đường vội vàng nên không mang theo thứ gì quý giá trên người, nếu có thể để chúng ta đi, ta hứa sẽ quay lại đền đáp.”
Người ngồi trên ngựa ha ha cười lớn, “Ngươi đi rồi còn muốn quay lại sao?”
Hàn Phong Vũ tức giận, “Mặc kệ các ngươi trước sau muốn chặn đường cướp bóc, ta tuyệt không khinh tha.”
Hán tử kia điều khiển ngựa chậm rãi đi đến gần hướng Hàn Phong Vũ khinh thường hừ một tiếng: “Khẩu khí quả không nhỏ, nhìn ngươi ta còn tưởng là nữ tử a. Hay theo tổn đường chủ về làm áp trại phu nhân đi.”
Cả đám người ha ha cười nhạo.
Hàn Phong Vũ mặt đỏ bừng rút kiếm, ”Ngươi!… Đúng là bùn nhão không xây nên tường, Không thể nói lý!”
Hán tử cả giận quát: “Dám gọi bổn đường chủ là bùn nhão, ngươi chán sống.”
Nói vừa dứt câu, hán tử lập tức phi thân xuống ngựa, thuận tay rút thanh kiếm bên hông chém về phía Hàn Phong Vũ, cả hai một chọi một ác liệt đánh gi*t. Nguỵ Vô Tiện không muốn manh động chỉ đứng một bên nhìn, nếu hắn nhảy vào tiếp tay chắc chắn đám người xung quanh sẽ nhân cơ hội lao vào đánh.
Lúc này, Lam Vong Cơ đi đến bên cạnh hắn.
Hàn Phong Vũ tuy không phải là võ lâm cao thủ, nhưng kinh nghiệm giao chiến trên giang hồ có thừa chỉ vài hiệp là đã chế trụ được tên sơn tặc kia. Bọn người bên ngoài thấy đường chủ mình bị thất thế liền xong vào cùng lúc đánh Hàn Phong Vũ. Lúc này Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện đành phải phi thân tiến lên gia nhập chiến, cuộc giúp Hàn Phong Vũ đánh bọn sơn tặc.
Bên kia Hàn Phong Vũ đang đánh với đường chủ, bỗng một mũi tên từ phía sau lao tới hướng về phía hắn. Nguỵ Vô Tiện đinh một tiếng đá thanh kiếm dưới đất soạt qua đánh trúng mũi tên phục kích từ phía sau khiến nó rơi xuống đất. Hàn Phong Vũ nhìn mũi tên dưới đất lại nhìn về hướng Nguỵ Vô Tiện đang tả xung hữu đột, trong lòng một dạ cảm kích: Hắn là đang đánh với rất nhiều người nhưng lại có thời gian giúp đỡ mình… Thật…. Hắn đây là quan tâm đến mình sao?
Từ lúc đó, Hàn Phong Vũ vừa giao chiến, chốc chốc lại nhìn sang phía Nguỵ Vô Tiện, thấy hắn một thân hắc bào tung bay trong gió tuyết, thi chuyển nhanh nhẹ, dù trong tay chỉ có mỗi cây sáo nhỏ nhưng có thể phi thường mà đánh gi*t, tóc dài tung bay gương mặt tuấn mỹ càng trở nên quỷ mị, nhìn có chút ngây người.