Chương 10 - Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư -Song Bích [Vong Tiện]
Mạc Huyền Vũ tay cầm bức hoạ vuốt ve, liền nhận ra, đây là do Kim Quang Dao tự hoạ. Kim Quang Dao cùng hắn nhìn Lam Hi Thần là chung một ánh mắt không hề khác biệt. Hắn gấp lại bứa hoạ nhét vào trong ngực, rũ mắt, chân đá mạnh vào tường.
“Kỳ thật, nhị ca không cần đưa ta về, lại làm phiền ngươi rồi.” Ngoài cửa sổ, Kim Quang dao thanh âm xa xa truyền đến.
Mạc Huyền Vũ liền nhìn thấy bên hành lang, một lam một vàng hai thân ảnh đang đứng trò chuyện.
Lam Hi Thần nói:”Ngoài trời tuyết lớn, đệ vào trong kẻo lạnh.”
Kim Quang Dao:”Vậy vì sao nhị ca không chịu ngủ lại, sáng mai hãy về.”
Lam Hi Thần cười :”Ngươi săn đêm vừa về đã rất mệt, ta còn lưu lại, ngươi nhất định sẽ hao tâm tổn trí mà bồi ta. Huống hồ, ta ra ngoài thời gian đã lâu, Vân Thâm Bất Tri Xứ còn có sự vụ cần giải quyết, ta vẫn là nên về mới thoả đáng.”
“Vậy được, nhị ca nếu đã như thế, ta liền không khách sáo” Kim Quang Dao rủ mắt xuống nói: “Lần sau mời nhị ca, ngươi nhất định không được cự tuyệt.”
“Um, nhất định.”
Hai người nói xong, Kim Quang Dao liền hướng thư phòng mà đi, Lam Hi Thần cũng liền rời đi. Mạc Huyền Vũ liền lặng lẽ chuồn ra khỏi tẩm điện đi theo phía sau lưng Lam Hi Thần. Mạc Huyền Vũ trên đường đi nhìn xem bóng lưng Lam Hi Thần. Màu lam nhạt áo choàng, tuyết động trắng lông lĩnh trên vai áo, tóc dài như sơn, mạt ngạch lẳng lặng buông lỏng, phong thái ung dung, bước chân không nhanh không chậm trên đất tuyết lưu lại dấu chân rõ ràng. Hắn không dám đi quá gần, nhưng trong lòng lại muốn nhìn rõ ràng mặt mũi người kia, nhìn tới nhìn lui, từ đầu đến chân góc độ nào cũng là tuyệt hảo.
Bỗng nhiên, hắn dẫm lên một khối tuyết đã đóng băng dưới chân, liền bị trượt ngã một cái. Lam Hi Thần nghe được động tĩnh, quay đầu lại xem xét. Chỉ thấy một thiếu niên mặc đồng phục Kim gia ngã nằm dài trên mặt đất. Lam Hi Thần vội vàng đi tới phía hắn, ngồi xổm xuống hỏi:”Vị công tử này không có sao chứ?”
Mạc Huyền Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lam Hi Thần, trước mắt là người hắn ái mộ, hắn thật đã ở gần y, rất gần trong gang tấc, đôi mắt hắn sáng lên, mặt đỏ bừng, mặc cho y phục vì bị ngã mà bẩn thỉu, trên mặt toàn là tuyết đọng, nhưng hắn không quan tâm mà chỉ chằm chằm nhìn Lam Hi Thần. Tuyết quang chiếu đến mặt Lam Hi Thần, sáng long lanh hoàn mỹ, giọng nói ấm áp dễ gần, mi dài chớp động, một đôi mắt tựa hồ chứa được tất thảy vui buồn nhân gian, lại hài hoà dung mạo thiện lương. Nhìn một hồi cảm thấy có chút xấu hổ, hắn liền cúi mặt xuống, Mạc Huyền Vũ cảm giác đây là khuôn mặt đẹp nhất mà từ trước đến nay hắn chưa từng được thấy.
Lam Hi Thần thấy hắn không trả lời chỉ chằm chằm nhìn mình, y đưa tay đem Mạc Huyền Vũ đỡ đứng lên nói:”Tuyết thiên địa trược, công tử đi đứng cẩn thận một chút”
Mạc Huyền Vũ cúi đầu nhỏ giọng: “Đa… Đa tạ.”
Lam Hi Thần mỉm cười :”Không có gì.”
Lam Hi Thần đang muốn rời đi, thu tay về vô tình đụng phải tay Mạc Huyền Vũ, cảm thấy rất lạnh. Y nói:
“Công tử, tay ngươi rất lạnh, nên mặc thêm y phục giữ ấm.” Dứt lời, liền cởi xuống áo choàng, khoác lên người Mạc Huyền Vũ.
Hắn luống cuống: “A?… không…”
Chưa kịp cự tuyệt, Lam Hi Thần đã vì hắn mà buộc lại cổ áo, nói:”Không sao, ngươi trở về đổi bộ y phục khác, uống chút canh gừng, chiếu cố mình thật tốt.”
Nói xong Lam Hi Thần cười cười xoay người rời đi.
Mạc Huyền Vũ đứng tại chỗ như hoá đá mà nhìn bóng lưng người kia từ từ khuất xa. Hắn kéo lấy vạt áo choàng đưa lên mũi, mùi đàn hương thoang thoảng vẫn bao quanh lấy thân thể hắn, hắn trong lòng ấm áp đến lạ lùng.
Hắn nghĩ thầm: khó trách ca ca thích y như vậy.
Bất tri bất giác hắn khóc lên, nước mắt cùng tuyết động trên mặt giao hoà, một cái ấm áp, một cái buốt lạnh, hắn làm sao so sánh được với ca ca của hắn, ca ca hắn là tông chủ lại tài giỏi uy phong, còn hắn, ngay cả việc tự bảo vệ mình hắn còn không làm được thì sao có thể… Sao có thể. Người kia như ánh trăng, hắn như con cóc xấu xí ngồi dưới giếng cạn, ngẩng đầu nhìn không thấy, có đâu lại mơ tưởng.Hắn thấy mình hèn mọn như bùn đất bám lấy đế giày rửa mãi không sạch. Hắn đứng đó, ôm lấy vạt áo choàng khóc nức nở thật lâu.
Phía sau lưng có tiếng bước chân tới gần gọi:
“Huyền Vũ.”
Hắn quay đầu lại :”Ca ca…”
Kim Quang Dao nhìn thấy áo choàng ngạc nhiên hỏi: ”Đây là…?”
Mạc Huyền Vũ liền kéo áo xuống ôm trong tay, cúi đầu trầm ngâm nửa ngày, mới nói:
”Ta tới tìm ngươi, trên đường không cẩn thận bị ngã, làm đụng phải Trạch Vu quân, y thấy ta té ngã, đem ta đỡ dậy… khoác… Cho ta áo choàng.”
Hắn không dám ngẩng đầu nhìn Kim Quang Dao, vừa thấy có lỗi, lại vừa kính sợ.
Kim Quang Dao không nói gì, nhìn hắn rất lâu mới mở miệng :”Trạch Vu quân lần sau sẽ đến, ngươi đưa áo cho ta, ta sẽ trả lại hắn thay ngươi.”
Mạc Huyền Vũ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đem áo choàng xếp lại, đưa vào tay Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao hỏi:”Y không làm ngươi sợ chứ?”
“Không có… Trạch Vu Quân… Người rất tốt.”
Mạc Huyền Vũ nói.
“Um, vậy thì tốt, bất quá ngươi là không cẩn thận, may mắn người gặp là Trạch Vu Quân, nếu là người khác sẽ càng cười chê ngươi” Kim Quang Dao hỏi:”Trạch Vu Quân có biết thân phận của ngươi không?”
“Không biết, ta chưa nói chuyện gì với y, y cũng không có hỏi.”
“Um.” Kim Quang Dao âm thầm thở phào một hơi, mỉm cười, nói: ”Ngươi về trước đi thay y phục, ngày mai đến tẩm điện tu luyện.”
Mạc Huyền Vũ quay người nhanh chóng rời đi. Hắn đi càng lúc càng nhanh, rồi lại chạy đến phía sau núi, ngã dài toàn thân xuống mặt tuyết, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây đen che khuất, nhịp tim như nổi trống.
Ta nói dối.
Ta nói dối ca ca…
Nếu như y biết ta đi theo sau Trạch Vu Quân, nhất định sẽ nóng giận, sẽ… Trạch Vu Quân tốt như vậy… Ta…
Mạc Huyền Vũ tâm phiền ý loạn, dùng hai tay ôm đầu, nằm co ro trên đất tuyết, hắn tựa như một cái khăn lau bẩn thỉu, bị người quên lãng, bị người đi qua vô tình đạp trúng, nhặt lên ném đi.
Kim Quang Dao nhìn chiếc áo choàng vẫn còn lưu lại mùi đàn hương trên người của Lam Hi Thần, ánh mắt y như ngọn đuốc, muốn đem nó ném vào nhóm lửa, trong lòng muốn buồn nôn khi nhớ đến Mạc Huyền Vũ tay ôm lấy áo choàng của người kia.
Kim Quang Dao nghĩ thầm :”Hắn sao có thể đụng vào y phục của Lam Hi Thần? vĩnh viễn không thể.”
Kim Quang Dao đem áo choàng chăm chú nhìn, sao đó ôm vào trong ngực, ôm càng lúc càng chặt. Trong ánh mắt tràn đầy giận dữ khi nghĩ đến Mạc Huyền hèn mọn kia.