Chương 1 - Dòng Máu Thù Hận

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong trận đại tỷ thí của tông môn, tiểu sư muội mới nhập môn ba tháng ngông cuồng tuyên bố muốn thỉnh giáo ta một hai chiêu.

Kết quả — một kiếm của ta, trực tiếp đánh nàng rơi khỏi đài luận võ.

Không ngờ sau đó lại truyền ra tin nàng linh căn vỡ nát, tu vi tận diệt, từ nay về sau không còn khả năng tu luyện.

Bởi vậy, trên dưới toàn tông đều đồng loạt chỉ trích ta tàn hại đồng môn, thậm chí còn muốn đào linh căn của ta để vá cho tiểu sư muội.

Ta chỉ lạnh nhạt nâng kiếm, một chiêu xuyên thẳng tiểu sư muội.

Nhìn kỹ cho rõ.

Đây… mới gọi là tàn hại đồng môn.

1

Tất cả mọi người đều bị hành động bất ngờ của ta dọa đến sững sờ.

Ngay cả tiểu sư muội cũng chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác trừng mắt nhìn thanh kiếm xuyên thẳng qua ngực mình, sớm đã chẳng còn bóng dáng yếu đuối đáng thương như vừa rồi.

Nàng khẽ hé môi, định nói điều gì đó — nhưng ta lại mạnh mẽ rút kiếm về trong nháy mắt.

Chung quy, không để nàng kịp thốt ra một tiếng.

Chỉ tiếc một điều, kiếm của ta quá nhanh, khiến tiểu sư muội ra đi vô cùng thanh thản.

Thanh thản đến mức nàng ngã xuống như một con rối đứt dây, thân thể mềm nhũn đổ ập trên mặt đất. Mãi đến lúc ấy, mọi người mới bàng hoàng nhận ra — ta thực sự đã giết chết tiểu sư muội.

Ngay cả vị đại sư huynh vốn luôn trầm ổn, nội liễm cũng chẳng màng giữ hình tượng, xông tới ôm lấy thân thể nàng, một tay ôm chặt, một tay không ngừng vận chuyển linh lực, liều mạng hộ cho trái tim đã gần như ngừng đập kia.

Nhưng đáng tiếc, mất đi linh căn, tiểu sư muội nay chẳng khác gì phàm nhân.

Thậm chí thể chất còn yếu nhược hơn cả người thường, làm sao chịu nổi một kiếm chí mạng này của ta?

Thấy mọi sự đã vô lực vãn hồi, đại sư huynh rốt cuộc phá phòng, vành mắt đỏ rực, đôi con ngươi căng đầy tơ máu, chết chặt nhìn ta, như muốn nuốt sống ta tại chỗ.

“Dung Thanh, ngươi phát điên cái gì vậy?!”

Ta thản nhiên ngoáy ngoáy tai, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt, giọng điệu nhàn nhạt mà lạnh lùng:

“Không phải chính các ngươi nói ta tàn hại đồng môn sao?”

Ta khẽ nghiêng đầu, kiếm trong tay vẫn chưa thu về, ánh sáng hàn quang chợt lóe lên, sát khí như gợn sóng, tràn ra khắp không gian.

“Nếu đã mang tiếng tội danh ấy…” — ta mỉm cười, đôi mắt lạnh như sương tuyết — “không giết nàng, làm sao ta có thể chịu tội cho yên tâm đây?”

Huống hồ… giết tiểu sư muội, chuyện này ta đã nghĩ không biết bao nhiêu lần trong lòng.

Nếu lần này không xuống tay, e rằng tâm ma sẽ sinh, đường tu đạo từ nay về sau tất sẽ chặn đứng.

Điều đó… tuyệt đối không thể.

2

Lời vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Tất cả bọn họ đều hiểu rõ — tiểu sư muội kia vốn cố ý tự hủy linh căn, nhưng vẫn có kẻ ngầm dung túng, bao che cho nàng.

Song, chẳng ai dám nói ra nửa câu.

Chỉ có tiểu sư đệ… như một kẻ chưa hiểu gì, vội vàng chắn trước mặt ta, hai tay dang rộng bảo vệ đám người phía sau, đôi mắt ngập đầy phẫn nộ:

“Ta thấy là ngươi ghen tỵ với tiểu sư muội!”

“Dung Thanh, ngươi tự mình không được ai yêu thích, lại chẳng chịu nổi khi thấy người khác tốt hơn mình!”

Ta khẽ cúi đầu, khóe môi cong thành một đường nhợt nhạt.

Từ trước tới nay, ta luôn nuông chiều hắn, coi hắn như ruột thịt thân sinh, cho nên… hắn mới dám đứng chắn trước mặt ta mà buông lời lỗ mãng đến thế.

Nhưng ta cũng chẳng hề bất ngờ.

Rốt cuộc, từ khi tiểu sư muội bước chân vào tông môn, mọi thứ đã thay đổi.

Bao gồm cả… ta.

“Thì đã sao?”

Ta khẽ cười lạnh, nghiêng đầu nhìn đám người trước mặt:

“Muốn giết ta ư? Vậy… tới đây.”

Nếu là kẻ khác nói ra những lời này, tất nhiên sẽ bị toàn trường cười nhạo, cho rằng là kẻ điên cuồng không biết tự lượng sức.

Nhưng… người thốt ra lời ấy lại là ta.

Cho dù trên tay ta chỉ cầm một thanh sắt tầm thường, vẫn đủ khiến tất cả không ai dám bước tới nửa bước.

Bởi vì — ta đã sớm bước vào Độ Kiếp kỳ, chân chính là đệ nhất kiếm tu của tông môn.

Kiếm thuật của ta, trong thiên hạ này, khó ai có thể sánh kịp.

“Đại sư huynh, trước tiên phải bảo vệ hồn phách của tiểu sư muội.”

Một đệ tử hạ giọng nói, giọng run nhẹ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

“Chỉ cần sư tôn xuất quan, nàng vẫn còn một tia sinh cơ.”

Lại có kẻ lên tiếng hòa giải:

Đến khi đó… xử lý Dung Thanh cũng chưa muộn.”

Ngay cả tam sư huynh luôn cao ngạo, lạnh lùng cũng phải tìm lời biện hộ, chỉ vì e sợ tông môn mất mặt trước bao ánh mắt.

Nhưng những lời ấy… lại khiến ta khẽ nhướn mày, trong lòng chợt dấy lên một tia suy nghĩ.

“Diệt cỏ… tất phải nhổ tận gốc.”

Hồn phách của tiểu sư muội vẫn còn vương lại nhân gian, đối với ta mà nói, sớm muộn cũng sẽ trở thành đại họa ngầm.

Người vừa chết, hồn vía sẽ không lập tức rời khỏi xác.

Mà trùng hợp thay… ta lại có chút hiểu biết về thuật Trừ Hồn.

Chỉ cần bấm tay kết quyết, một đoàn hư ảnh mờ ảo, nửa trong suốt, chậm rãi bị kéo ra khỏi thân thể.

Dần dần, bóng dáng tiểu sư muội hiện thành hình.

Cưỡng ép tách hồn khỏi xác, thống khổ không thua gì xé thịt róc xương.

Gương mặt nàng vừa rồi còn vặn vẹo vì đau đớn, thế nhưng khi ánh mắt chạm vào ta, sắc mặt lập tức biến đổi — biến thành kinh hoàng cực độ.

Tựa như nàng vừa nhìn thấy hung thú cổ đại, sợ hãi tới mức vội ẩn sau lưng đại sư huynh.

“Sư… sư tỷ… A Diên đã làm gì sai ư?”{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}

“Tại… tại sao sư tỷ phải đối xử với A Diên như thế này?”

Ta chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn, không buồn lắng nghe những lời kêu oan rập khuôn ấy nữa.

Ngay lập tức, toàn thân linh khí bạo khởi, kiếm khí tung hoành, một chiêu chém thẳng về phía tiểu sư muội.

Chiêu này… mười phần chắc chín sẽ khiến nàng thần hồn câu diệt.

Đáng tiếc… kiếm khí còn chưa kịp chạm tới, đã tan biến trong hư vô.

3

Đối diện, mấy người kia được bao phủ trong một tầng quang trạch kim sắc, sáng rực như lưu ly thánh quang.

Ta nhận ra ngay pháp khí đó.

Trấn tông chi bảo của Huyền Thiên Tông — Định Trần Châu.

Ngay cả khi Kiếm Tôn lão tổ giá lâm cũng không thể phá nổi kết giới hộ thân này.

Xem ra, sư tôn “tính toán như thần” của ta đã sớm đo lường được sẽ có một ngày như hôm nay, trước khi bế quan, đã trao Định Trần Châu vào tay đại sư huynh.

Ta nheo mắt, ánh nhìn chậm rãi quét qua từng gương mặt quen thuộc ở đối diện.

Đại sư huynh vẫn nửa ôm thi thể tiểu sư muội.

Tam sư huynh thì đứng bảo hộ hồn phách của nàng.

Tứ sư huynh và tiểu sư đệ thì chắn ngang trước mặt ta, như thể chỉ sợ ta bất chợt xuất thủ, giết thêm một mạng nữa.

“Dung Thanh, chớ tiếp tục sai lầm!”

Giọng đại sư huynh lạnh cứng, nhưng vẫn không che giấu nổi run rẩy.

“Nếu giờ ngươi chịu dừng tay, ta sẽ xin sư tôn… lưu lại cho ngươi một toàn thây.”

Ngay cả bây giờ, hắn vẫn còn khư khư cứng miệng.

Ta chẳng thèm đáp, chỉ nhấc tay, ngón trỏ nhàn nhã lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc kia, như đang đếm mạng người:

Một… hai… ba… bốn.

Chỉ thiếu nhị sư huynh là đủ trọn.

Đáng tiếc, cho dù sư tôn cơ trí hơn người, vẫn rốt cuộc sai sót một bước.

Hắn không tính được… thiên kiếp của ta đã tới.

Nhưng ta… đã sớm đoán được.

4

“Ba… hai… một…”

Ta khẽ mấp máy môi, nhẹ giọng đếm ngược sinh mạng của bọn họ.

Ánh mắt của mấy người kia thoáng hiện vẻ kinh hoàng, nhưng lập tức lại cho rằng ta đã phát điên.

Chỉ là — giây tiếp theo.

Một đạo thiên lôi oanh chấn từ chín tầng mây giáng xuống, một kiếm phá vạn pháp, trực tiếp xé nát căn phòng của tiểu sư muội thành tro bụi.

Không gian tràn ngập khói bụi mịt mù và mùi khét rát bỏng, từng tia tàn lửa còn chưa kịp tắt đã bị linh lực nghiền nát thành hư vô.

Trong biển hỗn độn ấy, chỉ có một mình ta… vẫn đứng sừng sững nguyên vẹn.

Ngay cả vạt áo cũng chưa từng nhiễm một hạt bụi.

Nhưng trong tay đại sư huynh, Định Trần Châu — trấn tông chi bảo — đã vỡ thành hai nửa.

Mấy người vừa mới vênh váo hung hăng, dám hạ lệnh “giữ lại toàn thây” của ta… lúc này trần trụi phơi bày trước mắt ta, không còn nửa điểm bảo hộ.

Ta nhấc kiếm, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lẽo.

Tiếng cười khẽ bật ra, như chuông ngân trong vực sâu…

Chỉ là, rơi vào tai bọn họ, âm thanh ấy lại khủng khiếp đến tột cùng.

Tiểu sư muội thấy tình hình không ổn, lập tức tự mình rút lui, bàn chân như bôi dầu, định thừa cơ bỏ chạy.

Ta sao có thể để nàng như ý?

Vừa xoay người đuổi theo, đã bị tứ sư huynh chặn đứng trước mặt.

“Đại sư huynh, mau hộ tống tiểu sư muội đến tìm sư tôn!”

“Ta sẽ chặn Dung Thanh!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)