Chương 6 - Đồng Hồ Đếm Ngược Tử Vong
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Có lẽ do nhìn thấy di ảnh và hộp tro cốt đặt sẵn bên cạnh, mọi người đều trầm mặc.
Giang Sính mở lời, giọng nặng nề:
“Chiều nay, Giang Hoàn gọi điện cho tôi.”
“Nó nói… mình sắp chết, muốn chúng ta cùng ăn một bữa cuối.”
Ánh mắt anh nhìn sang Giang Dự:
“Nó có nói gì với các cậu không?”
Giang Dự hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng, vì anh biết rõ những lời nói ban sáng với tôi đều là dối trá.
Không có buổi đấu giá nào cả, cũng không phải vì phải giúp anh cả làm việc.
Từ câu chuyện của họ, tôi mới hiểu ra…
Họ rời khỏi nhà là để mừng sinh nhật… cho con mèo của Giang Phù.
Hóa ra đến cuối cùng, tôi còn không bằng một con mèo.
Tôi đưa tay ôm ngực, chỗ trái tim nơi đó bỗng nhói lên.
Lạ thật, tôi đã chết rồi mà sao vẫn còn cảm thấy đau như vậy?
Sau khi dỗ dành Giang Phù lên phòng, ba người còn lại im lặng hồi lâu.
Giang Dự nhìn chằm chằm vào nụ cười trong bức ảnh thờ của tôi, ánh mắt trở nên ngẩn ngơ.
“Chúng ta… có phải… đã sai rồi không?”
Tôi thấy hai người kia khẽ gật đầu.
Giang Triệt cũng mở miệng, vẻ mặt như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng.
“Nó chuẩn bị trước mọi thứ như vậy… có lẽ là vì đã biết rõ thời gian của mình không còn nhiều.”
“Các cậu còn nhớ không… hồi nhỏ nó từng nói… thấy trên đầu bố mẹ có… đồng hồ đếm ngược…”
Khó khăn thốt ra những lời cuối cùng, Giang Sính tiếp lời:
“Nó nhìn thấy thời gian của chính mình, nên đã chuẩn bị hậu sự từ sớm.”
Giang Dự vò đầu, mặt đầy khó chịu:
“Vậy… tại sao bao nhiêu năm qua chúng ta lại không hề phát hiện ra điều đó?”
“Vì chúng ta chưa bao giờ tin nó.”
“Luôn xem nó là phù thủy, là yêu quái, chứ chưa từng xem nó là người thân.”
Giang Triệt nói trúng tim đen, nhưng lúc này dù có hối hận thì… cũng đã muộn rồi.
Bất ngờ như sực nhớ ra điều gì, Giang Dự như phát điên lao thẳng vào phòng tôi, lục tung mọi thứ.
Cuối cùng, anh lôi từ dưới gầm giường ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là chiếc khăn choàng đã được vá lại.
Chính là chiếc khăn năm xưa tôi đan cho anh — chiếc khăn mà anh từng cắt nát ném vào thùng rác.
Tôi đã từng lặng lẽ nhặt từng mảnh vụn về, tự tay khâu lại bằng những mũi chỉ vụng về.
Vì len không đủ, tôi đành dùng chỉ đen để nối lại.
Chiếc khăn tuy đã thành hình, nhưng những đường chỉ đen chằng chịt đan xen, như một vết nứt sâu hoắm chẳng thể nào xóa nhòa.
Trông có vẻ nguyên vẹn… nhưng sẽ không bao giờ lành lại được nữa.
8
Giang Dự vùi mặt vào chiếc khăn choàng, thân thể khẽ run lên từng đợt.
Anh nhớ lại cảnh tôi nhặt từng mảnh vụn của chiếc khăn trong thùng rác, khi đó anh đứng phía sau lạnh lùng mỉa mai:
“Đã hỏng là hỏng, có vá lại cũng không thể như cũ.”
Câu nói đó mang hàm ý sâu xa — và tôi hiểu.
Bàn tay đang nắm lấy khăn của tôi cứng đờ giữa không trung, nhưng cuối cùng, tôi vẫn cố chấp mang nó đi.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.
Giang Sính và Giang Triệt đứng dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Dường như đây là lần đầu họ nhìn thấy căn phòng tôi ở — nhỏ hẹp, tối tăm.
Giang Triệt có vẻ chấn động. Anh chưa từng đặt chân tới nơi này.
Anh bước đến mở tủ quần áo, tủ nhỏ cũ kỹ, nhét đầy những bộ quần áo tôi mặc suốt xuân hạ thu đông.
Mọi thứ trong căn phòng này đều cũ kỹ theo năm tháng, chỉ trừ chiếc giường ở chính giữa.
Chiếc giường ấy là thay sau một lần tôi đang ngủ thì sập hẳn xuống.
Một mảnh gỗ gãy xuyên qua lớp đệm rách, đâm thẳng vào lưng tôi.
Cho đến giờ, có lẽ vẫn còn mảnh dằm gỗ nào đó nằm lại trong da thịt tôi, chưa được gắp ra.
“Mười mấy năm rồi… chúng ta đã hiểu lầm nó suốt mười mấy năm trời.”
“Nó vốn dĩ nên là đại tiểu thư được cưng chiều lớn lên trong nhà họ Giang, vậy mà lại bị nhốt trong cái nơi tồi tàn này.”
“Chính chúng ta khiến nó phát bệnh, bắt nó phải xin lỗi Phù Phù, nhốt nó trong nhà… khiến nó lỡ mất kỳ thi đại học.”
Nghe Giang Triệt nhắc đến, ký ức bị tôi chôn sâu lại từ từ hiện về.
Chỉ vì một chiếc kẹp tóc yêu thích của Giang Phù bị mất.
Lúc đó, tôi là người duy nhất ở nhà, đang ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời.
Tôi từng ôm hy vọng — nếu thi đỗ, tôi có thể rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng cái ước mơ tưởng chừng đơn giản ấy… lại bị họ dẫm nát không thương tiếc.
Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó.
Giang Phù nằm trong lòng Giang Sính, nức nở kể lại lần cuối nhìn thấy chiếc kẹp tóc ấy.
Sau đó, cô bé nghẹn ngào nói: “Chị còn khen nó đẹp nữa mà…”
Chỉ vì một câu nói mơ hồ đó, tôi bị cả nhà đổ tội ăn cắp.
Dù tôi giải thích bao nhiêu lần, họ cũng không tin.
Họ nhốt tôi lại, bắt tôi phải thừa nhận là đã lấy chiếc kẹp tóc, giao ra rồi mới cho ra ngoài.
Tôi đập cửa đến rách cả bàn tay, gào khóc cầu xin họ cho tôi ra thi xong rồi muốn xử lý sao cũng được.
Ban đầu còn có tiếng cười nhạo, sau đó thì im lặng hoàn toàn.
Trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ còn tiếng gào thét của tôi vang vọng.
Hai ngày sau, họ mới mở cửa.
Lý do? Chiếc kẹp tóc được tìm thấy — chính Giang Phù đã tiện tay để nhầm chỗ sau khi dùng xong.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ chờ một lời xin lỗi.
Chỉ cần một câu — một câu thôi.
Nhưng không.
Họ chỉ cảnh cáo tôi nhớ rõ “nên làm gì và không nên làm gì”.
Tôi như công chúa tóc mây bị giam lỏng trên tầng gác mái, còn cô ta thì thản nhiên chạy ra ngoài vui cười với thế giới.
Còn tôi… thì bị nhốt lại suốt cả một đời.