Chương 3 - Dòng Đếm Ngược Chia Tay

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Trân Ni, tha thứ cho anh nhé?”

Dù trong lòng đã rõ ràng mọi toan tính bẩn thỉu của anh ta, tôi vẫn giả vờ cảm động, để vài giọt nước mắt rơi xuống má.

“Tiêu Nhiên, anh đừng nói vậy… Em biết anh vất vả, chắc do mệt quá mới như thế…”

“Trong lòng em, em chưa từng thật sự trách anh.”

Từ hôm đó, Lâm Tiêu Nhiên lại trở về dáng vẻ chu đáo như trước, chăm lo mọi việc cho tôi từng chút một.

Nhưng trên đầu anh ta, con số đếm ngược vẫn nhảy từng giây từng phút.

Ba ngày sau, cái đuôi cáo của anh ta cũng không giấu được nữa.

“Trân Ni, anh đang để ý một mặt bằng kinh doanh, nhưng còn thiếu chút tiền. Em có thể góp vốn cùng anh được không? Xem như chúng ta cùng đầu tư, cùng chia lợi nhuận.”

Không để anh ta kịp thuyết phục thêm, tôi đã lập tức gật đầu.

“Em đồng ý. Anh nói gì em cũng chấp nhận.”

Lâm Tiêu Nhiên không ngờ tôi lại dễ dụ đến vậy. Trên mặt lướt qua chút ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng bị niềm vui thay thế.

“Trân Ni, tốt quá rồi. Anh biết ngay, em là người yêu anh nhất.”

Anh ta hí hửng ngồi xuống bàn, ngón tay gõ liên tục trên điện thoại.

Qua mặt kính phản chiếu, tôi đọc được rõ từng chữ:

“Con ngốc này đúng là ngu, chưa cần dụ dỗ gì đã tự đưa tiền cho mình rồi.”

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt đầy thú vị.

Rất nhanh thôi, anh ta sẽ biết — ai mới là đồ ngốc thật sự.

Tối hôm đó, như thường lệ, chúng tôi cùng nhau chơi một trò nhỏ trước khi đi ngủ…

Tối nay, anh ta đặc biệt cáu kỉnh.

“Tống Trân Ni, rốt cuộc em có biết chơi không? Tôi rắc vài hạt gạo lên bàn phím, con gà còn biết né chiêu hơn em!”

“Em đừng có chạy ra nộp mạng nữa được không? Mới vào game 10 phút mà em chết 5 lần rồi!”

“Tôi chịu hết nổi. Em ở lì trong hồ hồi đi, đừng ra ngoài làm phế vật nữa.”

Tôi bực mình phản bác:

“Nếu anh không bán đồng đội thì tôi chết sao nổi?!”

“Dở mà còn đổ thừa người khác.”

Nghe đến đây, Lâm Tiêu Nhiên đập mạnh điện thoại xuống bàn.

“Tống Trân Ni, tôi cho em mặt mũi quá rồi đấy. Chỉ là chơi game thôi mà em dám dạy đời tôi à?!”

“Mấy người phụ nữ các em thì biết chơi cái gì? Không phải cứ mở mic kêu vài tiếng ‘anh ơi’ rồi để đàn ông cõng các em thắng thôi sao?”

“Nếu là tôi, tôi im cho rồi, bớt la liếm lại cho đỡ xấu hổ.”

“Được lợi rồi còn giả vờ thanh cao, nhìn phát buồn nôn!”

Từng câu từng chữ chạm vào tai, khiến nước mắt tôi trào ra nhanh chóng.

“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Ngoài khóc ra em còn làm được cái gì?”

“Hôm nay tôi mặc kệ em. Giỏi thì khóc chết trên giường luôn đi!”

Nhìn bộ dạng khó chịu của Lâm Tiêu Nhiên, tôi lau nước mắt.

“Tôi không muốn cãi nhau. Trả tiền cho tôi, tôi không muốn góp vốn với anh nữa.”

Anh ta nhìn tôi như nhìn một kẻ ngu xuẩn, khịt mũi:

“Tống Trân Ni, em có ngây thơ quá rồi không?”

“Đã ăn vào bụng rồi còn bắt nhả ra được chắc?”

Thấy mắt tôi đỏ hoe, Lâm Tiêu Nhiên càng hăng máu.

“Tống Trân Ni, em đúng là tiện. Tôi đối xử với em như vậy, thế mà em vẫn quấn lấy tôi không rời.”

“Em chẳng qua chỉ đang thử thái độ của tôi thôi, chứ em dám đòi tôi trả tiền chắc?”

“Nói thật nhé, nếu không phải vì em ngực to mông đẹp, biết chiều tôi trên giường, tôi đã đá em từ lâu rồi.”

“Bạn bè tôi ai cũng ra ngoài tìm vui, chỉ có tôi không. Em biết vì sao không?”

“Không phải vì yêu em. Cũng chẳng phải vì em xuất sắc gì.”

“Đơn giản vì ở ngoài không sạch bằng trong nhà, lại còn tốn tiền.”

Nhìn cái bản mặt ghê tởm đó, tôi giơ tay định tát, nhưng bị anh ta bóp chặt cổ tay.

“Đủ rồi. Nếu tôi thật sự đánh, em nghĩ em đánh lại được tôi à?”

Thấy tôi càng lúc càng kích động, khóe môi Lâm Tiêu Nhiên càng cong lên.

“Con chó nuôi trong nhà còn không trung thành bằng em, cứ bám theo tôi mà vẫy đuôi.”

Bị xúc phạm đến cực hạn, tôi hét lên:

“Lâm Tiêu Nhiên, tôi muốn chia tay với anh!”

Vừa dứt lời, đồng hồ đếm ngược trên đầu anh ta lập tức dừng lại.

Lâm Tiêu Nhiên sững người một giây.

Sau đó bật cười thật to.

Cười đến chảy cả nước mắt.

Tôi nhìn chằm chằm anh ta:

“Lâm Tiêu Nhiên, anh cười cái gì?”

Anh ta không trả lời, chỉ lấy điện thoại gọi đi.

Điện thoại vừa kết nối, giọng Thẩm Phi Nhĩ đã ngọt ngào vang lên:

“Em biết rồi, anh yêu. Em đến ngay.”

Chưa đầy nửa tiếng sau, Thẩm Phi Nhĩ xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ta mặc váy dây đen, tất đen bó sát, vòng một lộ hơn nửa.

Liếc tôi một cái từ trên xuống dưới, cô ta thản nhiên ngồi xuống đùi Lâm Tiêu Nhiên.

Hai người cọ xát đến mức Lâm Tiêu Nhiên khẽ rên một tiếng, nhìn mà tôi muốn nôn.

Thấy tôi cau mày, Lâm Tiêu Nhiên nhàn nhã châm thuốc.

“Tống Trân Ni, em đúng là ngu. Tôi mới nói vài câu kích em, em lập tức đòi chia tay.”

“Chắc em quên hệ thống ‘chia tay bằng sạch’ rồi nhỉ?”

“Tôi muốn chia tay em lâu rồi. Nhưng tiếc tiền của mình, nên phải nhẫn nhịn em thôi.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)