Chương 1 - Dòng Chữ Trên Đầu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vì để được chuyển chính thức, tôi đã gồng mình suốt một tháng trời.

Đêm cuối cùng, tôi nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch hoàn hảo trên màn hình, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Caffeine đang điên cuồng chạy loạn trong mạch máu, tôi gục xuống bàn, ngủ mê mệt.

Lần nữa tỉnh lại, tôi bị một tiếng hét chói tai đánh thức.

Tôi giật mình ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt khiến máu toàn thân tôi như đông cứng lại.

Người bạn trai đồng thời cũng là thầy hướng dẫn của tôi – Lục Chu, người đã quen tôi ba năm, trên đầu anh ta rõ ràng hiện lên một dòng chữ trong suốt:

【Nam chính não tình yêu, vì yêu mà hạ trí, trung khuyển của nữ chính】

Còn bên cạnh anh ta, thực tập sinh mới đến – Lâm Vãn, trên đầu là một dòng khác:

【Nữ chính được chọn, thánh mẫu bạch liên, giỏi đạo đức trói buộc】

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa nổi sự quái dị này thì —

“Xoảng ——”

Lâm Vãn bưng một ly cà phê nóng hổi, “không cẩn thận” trượt tay, cả cốc đổ thẳng vào khe tản nhiệt của laptop tôi.

Khói xanh bốc lên, mùi khét của linh kiện cháy hòa lẫn mùi cà phê rẻ tiền xộc thẳng vào mũi.

Màn hình chớp vài cái, rồi tối đen hoàn toàn.

Một tháng tâm huyết của tôi, tất cả đều bị nhốt trong đó.

Cả văn phòng lặng ngắt như tờ.

Khuôn mặt trong sáng vô tội của Lâm Vãn đầy nước mắt.

“Xin lỗi chị Tô Niệm… em… em thật sự không cố ý…”

Cô ta cắn môi, nước mắt lã chã rơi, ánh mắt lại vượt qua tôi, yếu ớt nhìn về phía Lục Chu.

Ánh mắt kia, như con nai nhỏ bị hoảng sợ, lập tức chạm trúng cái nhãn 【trung khuyển của nữ chính】 trên đầu anh ta.

Lục Chu đau lòng đến mức gần như hữu hình, lập tức lao tới, lại gào lên với Lâm Vãn:

“Sao em lại bất cẩn thế này!”

Tôi còn chưa kịp thở ra nhẹ nhõm.

Anh ta bỗng quay sang tôi, gương mặt từng quen thuộc vô cùng nay lại tràn đầy trách cứ và khó chịu.

“Niệm Niệm! Cô ấy không cố ý, em đừng trách cô ấy nữa!”

Đầu tôi “ong” một tiếng.

Trách cô ta?

Tôi mẹ nó còn chưa mở miệng nói nửa câu.

“Giờ trách cô ấy thì có ích gì?”

Anh ta nhíu mày, giọng đầy phiền hà và chỉ trích.

“Quan trọng nhất là buổi báo cáo chiều nay! Kế hoạch phải làm sao? Bao nhiêu công sức một tháng của em, giờ coi như xong hết rồi!”

Tôi nhìn anh ta, lại nhìn sang bên cạnh – Lâm Vãn đang khóc lóc tội nghiệp như thể chịu ủy khuất trời giáng, bỗng thấy mọi thứ nực cười đến cực điểm.

Một tháng.

Đúng tròn ba mươi ngày.

Mỗi ngày tôi chỉ ngủ bốn tiếng, lấy cà phê thay nước, gắng gượng cắn răng nuốt trọn dự án đấu thầu “Thiết kế Bão Tố” mà không ai dám nhận.

Lục Chu – thầy hướng dẫn, bạn trai của tôi.

Anh ta luôn miệng nói thương tôi, nhưng vào lúc tôi cần anh ta nhất, lại quay sang mắng tôi “không hiểu chuyện”, chỉ vì một thực tập sinh mới đến ba ngày đã hủy hoại tất cả.

Lâm Vãn vẫn còn nức nở bên cạnh, đúng lúc chen thêm một câu như dao đâm:

“Chị Tô Niệm, em sẽ đền máy cho chị… nhưng kế hoạch… đều do em làm hỏng… hay là, hay là em…”

Lời chưa nói hết, nhưng ý thì quá rõ ràng.

Máy tính cô ta đền.

Nhưng kế hoạch hỏng, trách nhiệm vẫn là của tôi.

Dù sao, cũng là tôi không biết giữ kỹ thành quả của mình.

Đồng nghiệp xung quanh xúm lại, chỉ trỏ bàn tán.

“Thôi xong, chiều còn báo cáo nữa.”

“Cũng tại Tô Niệm chứ, quan trọng thế mà không chịu backup.”

Ánh mắt đổ về phía tôi, có thương hại, nhưng nhiều hơn là chờ xem kịch hay.

Đúng lúc tôi sắp nghẹt thở, một ý nghĩ như sét đánh lóe lên trong đầu.

Cloud!

Đêm trước khi báo cáo, để chắc ăn, tôi đã nén bản cuối cùng rồi tải lên cloud cá nhân!

Bản năng cầu sinh ngay lập tức lấn át hết uất ức và đau đớn.

Tôi đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thất vọng của Lục Chu, lòng lạnh băng.

Anh ta còn đang lải nhải không ngừng.

“Niệm Niệm, em nói gì đi chứ! Câm rồi sao? Giờ không phải lúc em giận dỗi đâu!”

Tôi nhìn cái nhãn trên đầu anh ta, bỗng thấy buồn cười.

【Nam chính não tình yêu】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)