Chương 7 - Dòng Chữ Bí Ẩn Từ Đêm Đó
Trong lúc chờ bác sĩ lấy thuốc, hai chúng tôi ngồi trên ghế dài.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện:
“Không phải cậu ở ký túc sao, sao lại xuất hiện ở đó?”
Nghe tôi hỏi, Hạ Thư Thần ấp úng, không biết giải thích thế nào.
Vì vừa trải qua sự cố, tôi như một con chim sợ cành cong, giọng vô thức cao hơn:
“Cậu… cậu theo dõi tớ à?”
“Không phải, không phải.”
Cậu vội vàng xua tay, có chút lúng túng:
“Dạo này trời hay mưa, mà chúng ta tan học cũng muộn. Tớ sợ cậu đi một mình nguy hiểm, nên muốn đưa cậu về.”
“Tớ lại sợ làm phiền cậu, nên mỗi tối chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, đợi đến khi cậu vào khu nhà rồi mới rời đi.”
Cậu gãi đầu ngại ngùng:
“May quá, tối nay tớ ở đây.”
Tôi bỗng chẳng biết nói gì.
Nước mắt cứ muốn rơi xuống.
Tôi làm gì để xứng đáng có người âm thầm quan tâm đến mình thế này?
Hạ Thư Thần quýnh quáng:
“Sao cậu lại khóc? Có đau chỗ nào không? Hay là để tớ đưa cậu vào bệnh viện lớn nhé!”
Tôi nghẹn ngào:
“Hạ Thư Thần, cậu ngốc thật đấy.”
“Ừ, tớ ngốc.”
Cậu cúi xuống cõng tôi:
“Đầu gối cậu bị thương rồi, đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.”
Trong đêm mưa, tôi che ô, ôm chặt cổ Hạ Thư Thần.
Chiếc ô lớn phủ trọn lấy hai người chúng tôi.
Cách biệt hoàn toàn với tiếng mưa xối xả ngoài kia.
Cả thế giới bỗng chốc trở nên yên bình.
Chỉ còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch không ngừng.
14
Sát ngày thi đại học, dù tôi đã biết từ những dòng phụ đề sau đó rằng chính Giang Thái Vi là người đứng sau, nhưng cũng chẳng có cách nào.
Tôi vốn nghĩ chỉ đành nuốt ấm ức.
Dù sao tôi không tìm được hai tên kia, cũng không còn thời gian để điều tra.
Kết quả, hôm đó tan học, Hạ Thư Thần trực tiếp kéo hai tên mặt mũi bầm dập ném trước mặt tôi.
Lúc này Hạ Thư Thần đã không còn dáng vẻ ôn hòa, lười biếng thường ngày.
Ánh mắt cậu lạnh lẽo, đôi môi mím chặt.
Khí thế mạnh mẽ đến mức không thể coi thường.
Sau một hồi vừa dọa vừa ép, hai tên kia khóc lóc cầu xin, rất nhanh đã khai ra kẻ thuê chính là Giang Thái Vi.
Có chứng cứ trong tay, tôi lập tức gọi cho bố mẹ, Hạ Thư Thần lại đi cùng tôi tìm giáo viên chủ nhiệm.
Bố mẹ tôi vừa nghe chuyện đã giận dữ, giáo viên chủ nhiệm càng thất vọng.
Ngay lập tức gọi Giang Thái Vi tới phòng giám thị.
Vì sự việc quá nghiêm trọng, Giang Thái Vi bị thông báo phê bình, buộc phải đình chỉ học.
Bố mẹ tôi cũng đã báo cảnh sát.
Nghĩa là trong giai đoạn nước rút này, Giang Thái Vi chỉ có thể ở lại trại giáo dưỡng.
Giang Thái Vi hoảng loạn, không chịu rời khỏi trường, níu chặt tay áo Giang Dã, vừa khóc vừa cầu xin anh giúp mình.
“Giang Dã, anh giúp em xin với Hạ Vũ đi, đừng để em bị đình chỉ…
Em sẽ xin lỗi cô ấy! Em thực sự không cố ý, em… em chỉ là thấy khó chịu vì cô ấy cứ bám lấy anh, còn học giỏi như thế, em chỉ muốn dọa cô ấy một chút thôi…”
Đứng ở góc hành lang, tôi nghe vậy, cũng chẳng thấy ngạc nhiên.
Tôi thậm chí còn nghĩ Giang Dã sẽ vì cô ta mà tới xin tôi tha thứ.
Dù sao anh vốn rất thích cô ta.
Không ngờ rằng—
Giang Dã im lặng một lát, rồi lạnh lùng mở miệng.
Giọng đầy phẫn nộ:
“Dọa Hạ Vũ? Em còn dám nói ra câu này sao!”
“Em nghĩ anh ngốc à! Nếu không có Hạ Thư Thần kịp thời xuất hiện, em có biết Hạ Vũ sẽ gặp chuyện gì không!”
“Giang Thái Vi, anh chưa từng nghĩ em lại là người độc ác như vậy. Chúng ta chia tay đi.”
Sau lưng tôi vang lên tiếng khóc nức nở của Giang Thái Vi và tiếng bước chân vội vã.
Tôi quay người định rời đi.
Lại vô tình va phải Giang Dã.
Anh khựng lại.
Rồi lo lắng nhìn tôi:
“Hạ Vũ, anh vừa nghe chuyện tối qua em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Giang Dã thở phào:
“May quá. Vậy… em chuyển về ngồi cùng bàn với anh nhé, từ nay tối nào anh cũng đưa em về nhà.”
“Anh sẽ bảo vệ em.”
Nghe câu này, tim tôi không tự chủ mà đập mạnh hai nhịp.
Lâu lắm rồi.
Lâu lắm rồi tôi mới lại nghe anh nói câu này.
Tiếc là, tôi giờ đã không còn cần nữa.
“Không cần. Cảm ơn.”
Nghe tôi nói vậy, Giang Dã hơi hoảng:
“Em đừng khách sáo, anh và em là thanh mai trúc mã—”
Tôi cắt lời:
“Nhưng chính anh từng nói, thanh mai trúc mã cũng chẳng có nghĩa lý gì.”
Tôi lắc đầu: