Chương 9 - Đơn Xin Nghỉ Việc Nhầm
Trong phòng khách sạn, Yến Tu Nhã quăng tôi lên chiếc giường lớn.
“Em muốn thấy cương không quá ba giây phải không ? Em muốn xem cấu xé ga giường phải không ?”
"Yến Tu Nhã! Anh có biết tôi sẽ kiện anh vì tội cưỡng ép không !"
"Cưỡng ép?" Anh ta nhếch mép, bắt đầu cởi áo. " Tôi sẽ cho em thấy, cưỡng ép hay chủ động."
Yến Tu Nhã bắt đầu quá trình "sửa bản thảo" một cách dữ dội và áp đặt. Mọi hành động đều nhằm mục đích chứng minh rằng những gì tôi viết trong tiểu thuyết chỉ là trò trẻ con so với thực tế.
Tôi bị anh ta giày vò đến mức chóng mặt, nhưng sâu thẳm bên trong, tôi cảm nhận được sự hưng phấn điên cuồng.
"Nói đi , Giang Hứa... Tôi có cương quá ba giây không ?" Anh ta thì thầm, giọng nói đầy khiêu khích, mỗi lời đều là một sự sỉ nhục ngọt ngào vào sự nghi ngờ của tôi .
Tay tôi vô thức cấu chặt tấm ga giường, vò nát nó, làm theo đúng những gì tôi đã miêu tả trong cuốn tiểu thuyết H.
"Có... có rồi ..." Tôi hổn hển.
"Vậy thì em phải nhận trách nhiệm. Phải chấp nhận kết cục mà tôi sắp viết cho em."
Anh ta nhìn vào những vết móng tay tôi vừa cào trên ga giường. “Và tháng sau , tôi sẽ trừ lương em để mua ga giường mới.”
Tôi trợn tròn mắt trong cơn mê muội . "Cái gì?! Anh là đồ tư bản kiệt sỉ!"
" Đúng vậy ," Yến Tu Nhã cười lớn, một nụ cười chiến thắng đầy ma mị. "Đừng lo, tôi sẽ tăng lương cho em, để em tự hào mà dùng tiền đó mua ga giường cho căn nhà mới của chúng ta , cô vợ bé nhỏ của tôi ."
Tôi nhận ra , dù tôi có viết tiểu thuyết H tàn bạo đến đâu , Yến Tu Nhã luôn có cách để chuyển thể nó thành một bản thực tế dữ dội hơn, và anh ta là đạo diễn kiêm nam chính duy nhất.
Cuối cùng, tôi buộc phải ký vào giấy chuyển giao tài sản, không phải vì tiền mà vì kiệt sức và vì bản năng ham sắc đã bị Yến Tu Nhã chinh phục. Tôi quyết định sẽ viết một cuốn tiểu thuyết mới, với tựa đề: "Ông Xã Tôi Lại Ép Tôi Viết H!"