Chương 4 - Đơn Xin Không Bị Phê Duyệt
Tôi ngắt lời bà.
“Con… con nói gì cơ?”
“Con đồng ý hiến tủy cứu con trai dì, con thật sự rất sẵn lòng!”
Cho dù dì chăm sóc tôi chỉ để đổi lấy tủy xương, tôi cũng chẳng bận tâm.
Ít ra sự quan tâm bà dành cho tôi là thật.
Mười vạn tệ – số tiền đủ để tôi hoàn toàn thoát khỏi mẹ, không còn bị trói buộc.
Tôi đã chịu đủ cảnh mỗi lần tiêu tiền phải khom lưng như chó con cầu xin.
Dì Lâm xúc động ôm mặt khóc:
“Tiểu Lỗi được cứu rồi… Gia Di, con là đứa trẻ tốt bụng, trời sẽ báo đáp con.”
Tôi chỉ cười chua chát.
Nếu người tốt thật sự có báo đáp, thì kiếp trước tôi hẳn là kẻ tội ác tày trời.
Ngày xuất viện, dì Lâm phải về chăm con, chú Tần – chồng dì – lái xe đưa tôi trở lại trường.
Vợ chồng họ còn mua cho tôi một đống đồ bồi bổ:
“Con gầy quá, bác sĩ bảo con suy dinh dưỡng. Con gái thích đẹp thì cũng phải ăn uống cho đủ, sức khỏe là trên hết, nhớ ăn nhiều thịt vào nhé!”
Tôi vẫn thấy xa lạ với chú Tần, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Vết mổ chưa lành, bác sĩ khuyên tôi nghỉ ngơi ít nhất một tháng, nên việc hiến tủy định vào tháng sau.
“Đến lúc đó chú lại tới đón con nhé!”
Tôi xách mấy túi lớn đồ bồi bổ, vẫy tay tạm biệt chú.
Không ngờ lại bị kẻ tâm địa đen tối chụp lén, rồi tung lên diễn đàn trường.
Ảnh chụp tôi và chú Tần rõ ràng, góc độ còn cố ý sắp đặt.
【Tôi đã bảo rồi mà, sao nó biến mất khỏi trường cả tuần, hóa ra là đi bán thân!】
【Ông chú đi Maybach đến tận cổng trường kìa, mất hết cả liêm sỉ, ghê tởm thật!】
Dưới bài đăng, tôi bị mắng mỏ mấy trăm bình luận, câu nào cũng nói tôi không biết liêm sỉ, muốn đi đường tắt.
Tôi ngồi trên giường, tức đến nỗi vết mổ cũng đau nhói.
Nghĩ tới nghĩ lui mãi, tôi vẫn không hiểu rốt cuộc ai lại hận tôi đến thế.
Mấy cô bạn cùng phòng xúm lại an ủi:
“Gia Di, đừng sợ! Bọn tớ đã giúp cậu phản bác rồi!”
“Thầy hướng dẫn còn nói rõ là cậu mổ ruột thừa phải nằm viện, những người bịa đặt này đúng là không còn liêm sỉ!”
“Không biết ai mà ác thế, chỉ chụp một tấm hình đã bịa chuyện tung khắp nơi!”
Trong lòng tôi dâng lên một luồng ấm áp. Dù tôi chưa kịp giải thích chú Tần là ai, các bạn cùng phòng vẫn kiên quyết tin tôi, điều đó khiến tôi vừa cảm động vừa thấy an ủi.
“Gia Di, cậu có nghi ngờ ai không? Hay là đắc tội với ai rồi?”
Tôi lắc đầu. Ngoài bạn cùng phòng, người quen duy nhất ở trường chỉ có đàn chị Phương Doanh, nhưng tuyệt đối không thể là chị ấy.
Mấy đứa cùng phòng ngồi phân tích, gạt trừ từng người, bàn bạc rất lâu.
Đột nhiên, tôi như bừng sáng:
“Có khi nào lại là người từng tố cáo mình lần trước không?”
“Đúng rồi! Người hiểu rõ hoàn cảnh nhà cậu đâu có nhiều, nghĩ kỹ lại xem!”
Tôi lục tìm ký ức, cuối cùng nhớ tới một cái tên: Lý Huyền!
Cô ta sống cùng khu với tôi, lại học cùng trường cấp ba, rồi cùng thi đỗ vào đại học này.
Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi luôn đối đầu. Mỗi lần thi cử, cô ta đều bị tôi đè bẹp.
Tôi đem ảnh đại diện QQ của Lý Huyền trong nhóm đồng hương so với nick đăng bài trên diễn đàn, quả nhiên trùng khớp!
“Chính là Lý Huyền!”
Bạn cùng phòng dìu tôi thẳng tới phòng 403, một cú đá tung cửa:
“Lý Huyền! Bịa đặt là phạm pháp đấy, tao đã báo cảnh sát rồi!”
Lý Huyền thản nhiên đứng dậy, ánh mắt khinh bỉ từ đầu tới chân:
“Hứ? Ai bịa đặt? Chính mày làm mà không dám nhận à?”
“Chả trách từ bé mẹ mày đã mắng mày là đồ lẳng lơ, hóa ra đúng thật!”
Giọng cô ta cố ý vang lớn, nhanh chóng lôi kéo hàng loạt nữ sinh từ các phòng khác chạy ra hóng.
Hành lang xôn xao, ánh mắt nhìn tôi đều xen lẫn khinh miệt.
“Nghe bảo nó còn chạy lên văn phòng khóc, bắt thầy hướng dẫn giới thiệu việc làm thêm! Đúng là nực cười!”
Lý Huyền nghe những lời chê bai ấy, đắc ý nhướng mày về phía tôi:
“Tao nói cho chúng mày biết, nó từ bé đã quyến rũ thầy giáo để giành học bổng!”
“Quân huấn thì dụ dỗ huấn luyện viên, nhờ thế mới được chấm điểm cao nhất!”
Điểm quân huấn của tôi đúng là đứng đầu, nhưng đó là vì tôi gấp chăn gọn gàng nhất. Vậy mà trong miệng cô ta lại biến thành tội lỗi, đáng sợ hơn là… mọi người lại tin!
Miệng lưỡi Lý Huyền trơn tru, hết lời nhục mạ, không ngừng bôi nhọ.
Cơn giận xé toạc thần kinh, tôi không nhịn nổi nữa, túm tóc cô ta, vung tay tát thẳng một cái!
Lý Huyền không kịp phản ứng, bị đánh đến choáng váng, ôm mặt hét ầm lên:
“Á! Dương Gia Di! Mày dám đánh tao!”
“Mày tin tao không nói với mẹ mày rằng mày ngủ với đàn ông già hả—”
Bốp!
Tôi không đợi cô ta dứt lời, thêm một cái tát giáng xuống.