Chương 7 - Đổi Vận Mẹ Tôi
“Những vết sẹo trên tay tôi là do bị tê cóng khi còn nhỏ mà thành.”
“Các người thậm chí còn vì một món tiền thách cưới mà định gả tôi cho một lão già hơn năm mươi tuổi, mù một bên mắt, què một chân trong làng. Nếu hôm đó tôi không trốn đi, có lẽ tôi đã bị đánh đến chết từ lâu rồi!”
Ông ngoại rõ ràng đã chột dạ, nhưng vẫn cố cãi.
“Đừng tin nó nói bậy! Nhà chúng tôi lúc nào cũng công bằng! Nói muốn gả nó đi là cố ý dọa để nó học hành cho tử tế! Đó là chúng tôi vì muốn tốt cho nó thôi!”
Trang Uyển giả vờ khóc lóc, lấy khăn chấm nước mắt.
“Đúng đó chị ơi, sao chị lại vu oan cho ba mẹ mình như thế? Ba mẹ làm gì nỡ bắt chị làm việc nhà chứ? Chị nói vậy, họ đau lòng lắm đó!”
Tôi hét lên từ dưới khán đài.
“Mọi chuyện hoàn toàn đúng như những gì cô Trang Tố nói! Không chỉ vậy, Trang Uyển còn thường xuyên bắt nạt cô ấy ở trường. Những người này căn bản không xứng đáng làm người thân!”
Trang Uyển cười lạnh, liếc tôi một cái.
“Chắc là cô chính là người đưa chị tôi sang Mỹ đúng không? Hai người một giuộc rồi còn gì! Cô nói cả nhà tôi ức hiếp chị ấy, vậy có ai làm chứng không?”
Khán phòng bỗng im phăng phắc, không một ai lên tiếng.
Ngay lúc đó, một người từ hàng ghế dưới bất ngờ đứng dậy.
“Tôi có thể làm chứng.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người đó — là Dương Lý.
Anh nhìn mẹ tôi, ánh mắt kiên định.
“Tôi có thể làm chứng, trong suốt thời gian học tập, gia đình Trang Tố luôn bóc lột cô ấy. Cô ấy chỉ được ăn cơm thừa của Trang Uyển.”
Ngay sau đó, một người khom lưng lặng lẽ đứng dậy – là cô chủ nhiệm năm xưa.
“Tôi cũng có thể làm chứng.”
Ngày càng nhiều người đứng lên.
“Chúng tôi đều có thể làm chứng.”
Đến nước này, mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Một người gan lớn chỉ thẳng vào Trang Uyển rồi phỉ nhổ.
“Chứng cứ rành rành trước mặt mà vẫn còn dám chối? Chính các người mới là cái loại vô liêm sỉ ấy!”
“Đúng rồi, Tổng Giám đốc Trang mà dính vào cái nhà này đúng là xui tận mạng. May mà cô ấy đủ tỉnh táo để thoát ra sớm!”
“Còn không mau cút đi! Không đi là chúng tôi báo cảnh sát đó!”
Người vây quanh ba người họ ngày càng nhiều, Trang Uyển thấy không chống đỡ nổi, liền dắt ông bà ngoại lén lút rút lui.
Buổi hội thảo vinh danh kết thúc tốt đẹp.
Khi mẹ tôi chuẩn bị rời đi, phát hiện có một người vẫn đứng chờ bà dưới khán đài.
Tôi rất biết điều, liền rút lui trước.
Tôi không rõ hôm đó mẹ tôi và Dương Lý đã nói gì, nhưng từ ánh mắt rạng rỡ vui vẻ của bà, tôi biết bà rất hạnh phúc.
Tốt thật đấy — mẹ tôi không chỉ có sự nghiệp thành công, mà còn có được người đàn ông thật lòng yêu bà.
Những gì bà từng mất, giờ đang dần quay trở lại.
8
Mối quan hệ giữa mẹ tôi và Dương Lý tiến triển rất nhanh.
Mẹ tôi kể, Dương Lý từ chối lời mời từ các trường đại học khác chính là vì muốn đợi bà quay về.
Nhưng khi tình cảm giữa hai người ngày càng sâu sắc, mẹ tôi lại bắt đầu trở nên lo lắng.
Hôm đó, bà hỏi tôi: “Ý Huyên, nếu tôi và Dương Lý kết hôn, cậu có để tâm không?”
Tôi rất ngạc nhiên khi bà hỏi thế, theo phản xạ liền phủ nhận.
“Sao lại để tâm được chứ? tôi còn mong hai người kết hôn ngay lập tức ấy chứ!”
Mẹ tôi ngập ngừng, định nói gì đó.
Tôi ngẩng đầu nhìn bà. “tôi sẽ không sao đâu. tôi muốn tận mắt chứng kiến cậu hạnh phúc.”
Bà lắc đầu, nuốt ngược lời sắp nói vào lòng, ánh mắt cũng trở nên u tối.
Nhưng kể từ hôm đó, mẹ tôi không còn ra ngoài hẹn hò nữa.
Dương Lý tìm bà rất nhiều lần, nhưng bà đều làm ngơ.
Tôi hỏi mẹ nhiều lần, bà chỉ nói qua loa cho qua chuyện.
Tôi nghĩ có lẽ hai người đang giận nhau nên không để tâm nhiều.
Cho đến một tối, mẹ nói ra ngoài gặp bạn, nhưng đến nửa đêm vẫn chưa thấy về.
Tôi bắt đầu bất an, gọi điện không ai bắt máy, nên quyết định ra ngoài tìm.