Chương 18 - Đối tượng công lực là Chủ Thần - Đối tượng công lược là Chủ Thần
1
Lúc mới sinh ra, chỉ thấy một mảnh hỗn độn.
Hắn mở mắt, nhìn pho tượng thần khổng lồ bên cạnh, ngây người ra.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, dần dần vang lên.
Một cái bóng phủ xuống trước mặt, hắn cảnh giác ngẩng đầu.
Bất chợt chạm vào một đôi mắt trong veo.
Hắn bồn chồn, khè cô bé một tiếng, rốt cuộc cũng đuổi được nàng đi.
Loài người thật đáng ghét và nhút nhát. Hắn nghĩ.
Một lát sau, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên.
Hắn theo bản năng lại định khè, nhưng vừa mở mắt đã thấy một bát nước sạch.
2
Vài tháng sau, hắn gặp lại nàng trong bí cảnh.
Hắn có được một cái tên loài người.
A Lăng.
"Tu chân giới sóng gió khó lường, khó mà giữ được bình yên."
"Ngày sau gặp lại, chúng ta sẽ dùng thứ này để nhận ra nhau."
Hắn mơ mơ màng màng, nhìn theo ánh mắt của nàng.
Cả một vùng hoa Lăng Tiêu, rực rỡ như ráng mây.
Hắn lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Loài hoa xinh đẹp này, chính là tên của hắn.
3
Lâm Y không thể sống sót ra khỏi bí cảnh.
A Lăng không thể đón được nàng khi nàng rơi xuống, chỉ tìm thấy thi thể của nàng dưới đáy vực.
Vẻ mặt nàng hoang mang, không cam lòng, chết không nhắm mắt.
Nàng không hiểu, tại sao trúc mã kề cận sớm hôm lại bỏ rơi nàng.
Mọi chuyện xảy ra thật khó hiểu, nhưng lại dường như là lẽ đương nhiên.
"Chết ở đây, chính là kết cục của nàng ta."
"Hỗn Độn, chớ can thiệp vào nhân quả của người khác."
Trong tĩnh lặng, một giọng nói hư vô vang lên từ trên trời.
A Lăng đột ngột ngẩng đầu:
"Ngươi là ai?!"
Giọng nói kia bình thản: "Ta là 'người dẫn truyện'."
"Người dẫn truyện..."
A Lăng lầm bầm từ này vài lần.
Hắn không hiểu nó nghĩa là gì, nhưng hắn có trực giác cái chết của Lâm Y có liên quan đến nó.
Vì vậy, hắn nói: "Ta muốn giết ngươi."
Trên không trung, vang lên một tiếng cười khẽ.
"Hỗn Độn nhỏ bé, ngươi không thể giết ta, ta là một phần của thế giới này."
"Thế giới này là một cuốn sách, kết cục của tất cả mọi người đã được viết sẵn."
"Mỗi người đều đi đến kết cục đã định, đó chính là quy luật vận hành của thế giới."
A Lăng truy vấn: "Kết cục của tất cả mọi người? Bao gồm cả ta?"
"Đương nhiên. Ngươi là Hỗn Độn, kết cục chính là trở về hư vô."
A Lăng đứng thẳng người, bàn tay giấu trong tay áo lại run rẩy.
Hắn khàn giọng nói: "Vậy, nếu ta khai phá ra một thế giới mới thì sao?"
Nếu ta khai phá một thế giới mới, tạo ra quy luật thế giới mới, để thế giới này chỉ vận hành theo ý chí của ta thì sao?
Giọng nói kia dừng lại một chút: "Ngươi có thể thử."
"Chỉ là, cảnh trong gương, trăng trong nước, hư ảo vĩnh viễn không thể thay thế hiện thực."
A Lăng không nói gì nữa.
Hắn quỳ bên cạnh Lâm Y, cẩn thận dùng tay áo lau sạch vết máu và bụi bẩn trên mặt nàng.
4
Lâm Y mất đi trí nhớ, cũng quên mất tên mình, cứ thế luân chuyển trong vô số thế giới do hắn tạo ra.
Vô số thế giới, vô số lời thề hẹn.
Tương tư dài dằng dặc.
Nhớ nhung miên man.
Đừng bao giờ quên nhau.
Hắn rõ hơn bất kỳ ai rằng nàng chỉ đang diễn trò.
Những lời ngon tiếng ngọt, chẳng thể tin là thật.
Nhưng mà lời ngon tiếng ngọt nói đến ngàn lần, người nói không tin, người nghe cũng nên tin rồi.
Ở thế giới thứ 2999, nghe nàng nói "cùng nhau bạc đầu", Yến Lăng bỗng nhiên không muốn để nàng rời đi nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn trắng trợn can thiệp vào tiến trình nhiệm vụ của nàng như vậy.
Nàng sẽ sớm biết được toàn bộ sự thật.
Nhưng trước đó, hãy ở bên hắn thêm chút nữa.
5
Yến Lăng tính sai rồi.
Con dao găm đâm vào tim, thân xác chết đi, hồn phách xuất khiếu.
Hắn không ngờ Lâm Y lại chọn cách quyết liệt như vậy để thoát khỏi thế giới.
—— "Ngươi không thể giam cầm ta, Yến Lăng. Dù ngươi là Chủ Thần cũng không được."
Khi nghe câu này, hắn lại có chút vui mừng.
Đúng vậy, dù là Lâm Y hay 001, họ đều tự do.
Có lẽ trước đây không phải, nhưng bây giờ là, tương lai cũng vậy.
Trên thế giới này không có gì có thể giam cầm nàng.
Cho dù là hắn cũng không được.
6
Điều duy nhất Yến Lăng muốn phản bác là ——
Có lẽ hắn đã biết, tình yêu là gì.
7
Sau khi Lâm Y rời đi, thế giới thứ 2999 bắt đầu sụp đổ.
Cả thế giới hóa thành những điểm sáng bay lượn, giống như tuyết rơi.
Giấc mộng dài đằng đẵng, cũng nên tỉnh giấc rồi.
Yến Lăng nghĩ như vậy, dịu dàng vuốt ve lông mày của nàng.
"Tỷ tỷ, tuyết rơi rồi."
Đáng tiếc, tóc bạc nào đâu phải tuyết có thể thay thế.
8
Ở thế giới cuối cùng, Yến Lăng biến trở lại thành A Lăng lúc nhỏ.
Những chuyện cũ tái diễn, nhân gian như một giấc mộng.
Chỉ là lần này, khi Lâm Y bị đẩy xuống vực sâu, Yến Lăng cuối cùng cũng đã đón được nàng.
Giống như đã diễn tập trong mơ, ngàn vạn lần.
Cậu bé A Lăng nhỏ bé lúng túng ngày nào dường như vẫn còn mắc kẹt dưới đáy vực.
Cảnh trong gương, trăng trong nước, hư hư thực thực, hắn dường như không phân biệt được nữa.
Nhưng mà, cũng không còn quan trọng nữa.
Yến Lăng nhìn hư ảnh nhỏ bé kia, khẽ nói:
"Đừng sợ, lần này, ta đã cứu được nàng."
9
Tất cả mọi người đều đi đến kết cục đã định sẵn kia.
Bao gồm cả hắn.
Ngoại trừ nàng.
10
Ba ngàn năm sau, một Hỗn Độn được sinh ra từ hư vô.
Hắn mơ màng mở mắt ra, giật mình bởi pho tượng thần khổng lồ.
Liền nhe ra hàm răng sắc nhọn, khè pho tượng một tiếng.
Tượng thần từ bi cúi nhìn, vẫn bất động.
Hắn cảnh giác vểnh tai, im lặng đối mặt với vật khổng lồ này.
Kết quả lại vô tình ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, hắn nghe thấy tiếng bước chân.
Từ xa tới gần, hướng về phía hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, chưa kịp phản ứng, hắn đã bị bế lên không trung.
Hắn nhìn thấy một đôi mắt long lanh ý cười.
Nàng nói: "Đã lâu không gặp."
(Toàn văn hoàn)