Chương 11 - Dối Trá Trong Tình Yêu
Lúc này, Linh Nghiên mở điện thoại.
Quả nhiên, Lục Văn Dật đã gửi địa chỉ biệt thự và mã mở cửa cho cô.
Người đàn ông này còn chu đáo hơn cô tưởng.
Ngay cả chuyện bảo cô về nhà bố mẹ ở vài hôm cũng nghĩ đến.
Linh Nghiên nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt.
Lần đầu tiên cô cảm thấy, cuộc hôn nhân bốc đồng này… có lẽ không tệ chút nào.
Hai bên gia đình cùng nhau dùng bữa trưa, bầu không khí ấm áp, đến chiều mới chia tay.
Chiều tối, ba mẹ Linh chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn.
Đã lâu rồi gia đình ba người mới đoàn tụ.
Ba Linh hôm nay vô cùng vui, uống không ít rượu, nói chuyện rôm rả:
“Nói ra thì nhà ta và nhà họ Lục cũng có duyên. Ban đầu chẳng thân mấy, nhưng mấy năm nay họ âm thầm giúp đỡ không ít. Nếu không nhờ họ, nhà ta sớm sụp đổ rồi.”
Linh Nghiên có phần bất ngờ.
Nhà họ Lục những năm qua vẫn luôn giúp họ sao?
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Chiều ngày thứ tư, Lục Văn Dật đến đón Linh Nghiên.
Cô bịn rịn chia tay bố mẹ.
Mẹ Linh nhìn Lục Văn Dật đứng cạnh xe cách đó không xa, nắm tay con gái dặn dò nhỏ:
“Mẹ nhìn ra được, thằng bé Văn Dật rất có tình cảm với con. Hai đứa hãy cố gắng vun đắp nhé.”
Linh Nghiên cúi mắt, nhìn người đàn ông đang đứng bên xe, khẽ cau mày.
Sao cô lại cảm thấy… hình như anh ấy chẳng thích cô mấy thì phải……
Suốt chặng đường, trong xe yên tĩnh, không ai nói lời nào.
Mãi cho đến khi xe dừng trước cổng bệnh viện, Linh Nghiên nghiêng đầu nghi hoặc:
“Anh bị bệnh à?”
Lục Văn Dật ánh mắt rơi trên chiếc mũ to cô đang đội:
“Em không bị thương sao? Đưa em đến bệnh viện kiểm tra rồi mới về nhà.”
Linh Nghiên hơi sững người, trong lòng vừa ấm áp vừa thắc mắc:
“Sao anh biết em bị thương trên đầu?”
Ba ngày nay cô giấu rất kỹ, ngay cả bố mẹ cũng không phát hiện.
Lục Văn Dật nghiêng đầu, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô-lăng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo của cô:
“Anh đoán.”
Hôm đó ra sân bay đón cô, Linh Nghiên ăn mặc tinh tế, từ đầu đến chân phối màu hài hòa – rõ ràng là cô gái yêu cái đẹp.
Duy chỉ có chiếc mũ là hơi to, che hết cả đỉnh đầu, không hề hợp với bộ trang phục còn lại.
Sau đó khi lên xe, đầu cô khẽ va vào cửa xe.
Lẽ ra va nhẹ như vậy không đáng kể, nhưng anh lại thấy cô đau đến mức hít vào một hơi, trông như cực kỳ đau đớn.
Đôi mắt Linh Nghiên tròn xoe, khó tin:
“Lục Văn Dật, anh bị ám ảnh chi tiết à?”
Tầng cao nhất bệnh viện tư nhân.
Bác sĩ Hà đã chờ sẵn từ sớm.
Nhìn thấy Linh Nghiên đi cùng Lục Văn Dật, ông không kiềm được trêu ghẹo:
“Cậu bảo tôi chờ từ sáng, giờ mới tới. Khoan đã, chẳng lẽ đây là người mà cậu ngày đêm mong nhớ……”
Lục Văn Dật nhíu mày ngắt lời:
“Vợ tôi, Linh Nghiên.”
Bác sĩ Hà lập tức hiểu ý, im bặt.
Ông nhanh chóng tiến hành kiểm tra tổng thể cho Linh Nghiên.
Dưới sự dặn dò của Lục Văn Dật, khi thay băng cho đầu cô, bác sĩ Hà hết sức nhẹ tay.
Một giờ sau, kết quả kiểm tra cuối cùng cũng có.
Bác sĩ Hà phân tích một hồi, gọi Lục Văn Dật ra hành lang, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Văn Dật, vợ cậu – Linh Nghiên – không chỉ bị thương ở đầu, mắt cô ấy cũng từng bị mù tạm thời. May mắn là hiện tại thị lực mắt phải đang dần hồi phục.”
“Nhưng theo quan sát của tôi, vết thương trên đầu Linh Nghiên không giống do va chạm bình thường gây ra, mà giống như bị cố ý tổn thương nhiều lần.”
“Tôi nhờ bạn điều tra hồ sơ khám bệnh gần đây của cô ấy ở Lâm Thành, phát hiện có điểm bất thường.”
“Nếu Linh Nghiên thực sự nhập viện vì viêm dạ dày, thì không lý nào lại sử dụng những loại thuốc đó. Với kinh nghiệm nhiều năm hành nghề của tôi, tôi đoán rằng… vợ cậu đã bị lừa để hiến tủy……”
Một luồng giận dữ bốc lên từ lồng ngực, Lục Văn Dật cầm điện thoại lên, giọng trầm thấp ra lệnh: “Điều tra xem thời gian gần đây Linh Nghiên đã trải qua những gì ở Lâm Thành?”
Sáng hôm sau, Lục Văn Dật nhận được cuộc gọi từ trợ lý.
“Lục tổng, toàn bộ những việc phu nhân đã gặp phải ở Lâm Thành, tôi đã tổng hợp thành tài liệu và gửi cho anh rồi.”
Trong thư phòng, Lục Văn Dật nhìn chằm chằm vào tài liệu, sắc mặt lạnh lẽo u ám.
Nhà họ Lục và nhà họ Phó vốn là kẻ thù truyền kiếp.
n oán đời trước, anh là hậu bối chưa từng nhúng tay vào.
Nhưng giờ đây người bị tổn thương lại là vợ anh – Linh Nghiên, vậy thì là chuyện khác.
“Nhà họ Phó đang nhắm đến lô hàng ở bến cảng, anh nâng giá giành lấy đi.”
Trợ lý ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, hỏi:
“Lục tổng, ý ngài là… muốn khai chiến với nhà họ Phó?”
“Ừ.”
Lúc này, ở Lâm Thành.
Tề Thư Nhiễm bị ép trở về nhà họ Tề.
Cô ta liên tục gửi tin nhắn cho Phó Cảnh, nức nở van xin anh tha thứ, nhưng Phó Cảnh không một lần hồi đáp.
Không cam tâm, cô ta tìm đến quán bar nơi Phó Cảnh hay lui tới, ăn mặc hở hang rồi lao vào lòng anh:
“Anh Cảnh, em nhớ anh lắm.”
Phó Cảnh cúi đầu, thấy rõ khuôn mặt Tề Thư Nhiễm, liền ghét bỏ gỡ cô ta ra khỏi người mình:
“Cút khỏi người tôi.”
Anh ra tay mạnh đến nỗi Tề Thư Nhiễm không đứng vững, ngã ngồi nặng nề xuống đất.
Xung quanh đều là người trong giới, mấy cô gái từng bị cô ta coi thường giờ thì cúi đầu che miệng cười trộm.