Chương 8 - ĐỔI THỌ
10.
Tôi vừa mới vào nhà, liền nhìn thấy Lâm Chính bị người ta trói gông lại , đầu cúi xuống, cánh tay phải bị rạch một đường.
Máu tươi không ngừng chảy xuống, rót vào trong một cái bình thủy tinh rất lớn.
Mà bên cạnh Lâm Chính có một "người", bà ta không có chân bay trên không trung.
Cầm trong tay một con dao găm, đang thè lưỡi liếm cánh tay Lâm Chính.
Người phụ nữ quay đầu nhìn tôi, dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi, ánh mắt như thể tôi là thức ăn của bà ta.
Điều khiến tôi sốc hơn là, bà ta thế mà lại có khuôn mặt giống như bà cụ Tần, chỉ là ít nếp nhăn hơn nhiều.
Bà nội Tần đi về phía tôi: "Cháu gái đừng sợ, qua đây nào. Bà chỉ muốn lấy chút máu của cháu thôi, sẽ không làm cháu bị thương đâu.”
Tôi sợ đến mức quay người muốn bỏ chạy nhưng cổ tay tôi đã bị giữ chặt.
Tôi hoảng sợ nhìn bà ta, miệng lặp đi lặp lại "Đừng", "Đừng".
Bà ta vươn móng sắc nhọn, lướt trên khuôn mặt tôi:
"Đừng sợ, bà chỉ lấy một ít máu, lấy xong rồi mấy đứa sẽ không nhớ gì nữa."
Tôi nghe thấy ai đó gọi tôi, lần này là Tần Duyệt, cùng với sự rung chuyển dữ dội.
Âm thanh càng lúc càng lớn, tôi mở mắt ra, vội vàng ngồi dậy và thở hổn hển.
Trước mặt là khuôn mặt lo lắng của Tần Duyệt, vết thương trên người tôi đã được xử lý.
"Diệp Mạn, cậu cảm thấy thế nào?"
Tôi giật lấy đèn pin trong tay Tần Duyệt, Trang Nhiễm, Trang Tình ngã xuống phía sau Tần Duyệt.
Tần Duyệt nhìn theo ánh đèn, lắc đầu hồi lâu:
"Tội lỗi, đúng là tội lỗi mà.”
11.
Tôi hất tay Tần Duyệt ra, dùng đèn pin chiếu vào cô ấy: “Mình thấy bà nội cậu đột nhiên trở nên rất kỳ quái.”
Tần Duyệt không hiểu nói: "Cậu đang nói cái gì vậy, cái gì mà bà nội mình trở nên rất kỳ quái?"
“Cậu làm sao vậy, mình vừa trở về đã thấy ba người các cậu nằm ngã trên mặt đất. Gọi cậu thế nào cũng không chịu tỉnh, chỉ có thể dùng sức lắc mạnh."
"Chuyện gì đã xảy ra sau khi mình rời đi?"
Tôi nghiêm túc nhìn Tần Duyệt, không nhìn ra vẻ mặt của cô ấy chút giả dối nào.
Sao có thể như vậy, điều này không thể xảy ra, tôi cầm đèn pin chiếu vào khung cửa.
Không có vết máu, làm sao có thể, rõ ràng là tôi ôm vết thương đi vào trong nhà, làm sao có thể không có vết máu?
Chẳng lẽ thực sự chỉ là một giấc mơ?
Tần Duyệt đỡ tôi đứng dậy, cô ấy nói rất nhiều nhưng đầu tôi đau đến mức không thể nghe rõ một chữ nào.
Trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh Lâm Chính bị lấy máu, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Tôi đẩy Tần Duyệt ra rồi chạy vào nhà.
Tôi đến bên cạnh Lâm Chính, anh ấy trông vẫn bình thường nên tôi trực tiếp vén chăn lên.
Trên hai cánh tay Lâm Chính đều có vết thương, một vết do tôi cắt, một vết do bà nội Tần cắt.
“Chậc, vẫn bị phát hiện, tôi đã đánh giá thấp trí thông minh của cậu rồi.”
Tôi quay lại và thấy Tần Duyệt đang dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực.
Càng kinh khủng hơn chính là Trang Nhiễm và Trang Tình nguyên vẹn không làm sao đứng ở phía sau Tần Duyệt, bà nội Tần cũng từ trong phòng khác bay ra.
Tôi đập vỡ cửa sổ chạy ra ngoài, mới vừa chạy chưa được mấy bước cả người tôi như nhũn ra, không dùng được lực, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Phía sau là giọng nói của Tần Duyệt: “Đừng vùng vẫy nữa, cậu không kháng cự được thuốc trong canh kia đâu.”
"Tần Duyệt, cậu... cậu... tại sao... tại sao!"
Tần Duyệt ngồi xổm trước mặt tôi: "Bé cưng, đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi đã để cậu sống lâu như vậy, còn chưa đủ tốt bụng sao?"