Chương 2 - Đôi Mắt Trở Lại
4
Bố tôi rất vui, để tôi ở lại nhà bà Lư, còn mình thì chạy về dọn dẹp nhà cửa.
Bà Lư hầm một bát trứng gà, rưới dầu mè lên.
Mùi thơm của dầu kích thích cơn thèm ăn, tôi lén nuốt nước bọt.
Bà ấy nói: “Tỉnh rồi à? Dậy ăn trứng gà đi.”
Tôi ngồi bật dậy: “Bà, sao bà biết cháu tỉnh rồi?”
Bà ấy mỉm cười: “Hai mí mắt cứ động đậy mãi.”
Tôi lập tức hiểu ra, trò vờ vịt này của tôi, bà ấy nhìn rõ mồn một, chỉ là không vạch trần thôi.
Mùa đông năm ngoái, bà Lư sang thôn bên xem hát, đi ngang qua nhà tôi, bà ấy dừng lại nói chuyện với mẹ tôi.
Hai người là bạn thân từ thời trẻ, tình cảm rất tốt. Mẹ tôi làm món gì ngon, đều nhớ mang sang cho bà Lư một bát.
Hai người cách trứ hàng rào nói chuyện, tiếng trống lại vang lên.
Bà Lư miệng còn đáp lại, chân đã vô thức bước ra ngoài, đúng là một người mê hát.
Mẹ tôi tiễn bà ấy đi xa, ngẩng đầu nhìn trời, u ám.
Mẹ tôi suy nghĩ một lúc, từ dưới tạp dề lấy ra một ít tiền, bảo tôi nhanh chóng đi theo, dưới sân khấu có rất nhiều quầy hàng ăn ngon.
Tôi chạy theo bà Lư.
Bà ấy nắm tay tôi, nói với tôi: “Mẹ con là người tốt, sợ bà già cô đơn này ngã trên đường không ai biết nên để con đi cùng bà.”
Tiếng trống thúc giục bước chân chúng tôi, đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng đến nơi.
Trên sân khấu đã bắt đầu diễn, dưới sân khấu có rất nhiều người.
Tôi chen đến quầy hàng, mua hai hào kẹo bỏng, cầm trên tay, nhai rôm rốp.
Hôm nay có một đoạn diễn thần thần bí bí, rất hay.
Nhưng tiết mục tiếp theo lại là bi kịch, hát mãi không dứt.
Tôi nhanh chóng chán, đứng ở hậu trường chơi.
Có một chị gái rất thích tôi, đưa cho tôi một viên kẹo, tôi đứng bên cạnh xem chị ấy trang điểm, hỏi đủ thứ, hỏi chị ấy khi diễn không khóc được thì phải làm sao.
Chị gái chớp mắt nói: “Thì tôi giấu sẵn một ít hạt ớt đỏ trong kẽ tay.”
Tôi nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn nhớ câu nói này.
Hôm đó nghe thấy tiếng trống, tôi liền nhớ ra tất cả.
Vì vậy, tôi bắt chước theo câu chuyện trong vở kịch, mạnh dạn giả thần giả quỷ một phen.
Cứ như vậy, tôi đã thành công tìm lại được một bà ngoại.
5
Có câu nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Tôi sau khi được tái sinh thì vô cùng quý trọng mạng sống.
Trời vừa tối, tôi ngoan ngoãn ở nhà với bà Lư, không đi đâu cả.
Đi học về, tôi cũng bám sát theo anh chị quen thuộc trong đội, tuyệt đối không đi một mình.
Dì tôi lén lút đến cửa nhà nhìn trộm, nói chuyện với bà Lư, hỏi bố tôi đi đâu làm ăn.
Bà Lư mặt lạnh như tiền, không thèm nhìn dì tôi.
Dì tôi lẩm bẩm: “Lại không phải bà ruột, làm gì mà ra vẻ thế?”
Thấy không ai để ý đến mình, dì tôi đành cười trừ bỏ đi.
Không lâu sau, dì tôi lại bất ngờ gặp may.
Có một thương nhân phương Bắc đến đây thuê đất trồng kê đầu, béo tốt, sợi dây chuyền vàng hoảng mắt người khác.
Hai người nhanh chóng câu đáp nhau.
Tan học, tôi thấy dì tôi đứng ở cổng trường từ xa.
Dì tôi tô mặt trắng bệch, tô son đỏ chót, mặc áo khoác lông.
Thấy tôi đi ra, dì tôi vẫy tay cười nói: “Tiểu Dung, lại đây, dì mua cho con ăn xiên nướng.”
Tôi lập tức quay đầu, chạy mất dép.
Ai dám ăn xiên nướng của bà, biết đâu lại dùng que xiên vào mắt tôi.
Sau đó nghe các bạn nói, dì tôi phất tay một cái, mua hết xiên nướng ở quầy hàng trước cổng trường.
Những đứa trẻ đi ngang qua chỉ cần đưa tay ra là có đồ ăn.
Dì tôi vừa đưa xiên nướng vừa nói:” Sau này các con chơi với Trân Trân, còn có đồ ngon ăn nữa.”
“Lần trước có phải con mắng Trân Trân không? Không mắng à? Được, vậy dì cho thêm một xiên.”
Trân Trân ở bên cạnh hét lên: “Cô ta mắng rồi, đừng cho cô ta!”
Hai mẹ con họ làm trò hề.
Bà ba không vui, chạy đến nhà tôi, tức giận nói: “Triệu Hồng Mai cả ngày ăn mặc lòe loẹt, sợ người khác không biết bà ta làm tiểu tam.”
Bà ấy còn học lại những lời xấu xa mà dì tôi nói cho chúng tôi nghe:
“Đứa trẻ Tiểu Vân này không có lương tâm, mẹ nó vừa mất, đến cả dì ruột như tôi cũng không nhận. Tôi tốt bụng mua đồ ăn cho nó, nó như nhìn thấy ma, chạy mất dép.”
“Chắc là sợ bệnh thủy đậu của Trân Trân lây sang nó, đến cả em gái cũng không nhận.”
Thực ra Trân Trân sắp khỏi rồi, thật khiến người ta đau lòng.
Bà Lư dạy nó thế nào vậy? Chẳng lẽ không phải cháu ruột thì chiều hư nó? Ôi trời ơi, sau này lớn lên, ai dám lấy chứ?
Bà ba nói xong, rất chú ý quan sát sắc mặt của bà Lư.
Mọi người đều biết bà Lư thời trẻ tính tình nóng nảy, không ưa những kẻ nói xấu sau lưng mình.
Nhưng bà Lư lại mỉm cười, không hề tức giận:
“Tiểu Vân nhà tôi tốt bụng, giúp nó tiết kiệm tiền, là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
“Chẳng lẽ lại giống như con mèo tham ăn, ăn vụng chút tiền không biết nó moi ở đâu ra?”
Dì tôi mời mấy đứa trẻ kia ăn không phải là vô cớ.
Tôi đạt giải nhất cuộc thi viết văn toàn huyện, trong lễ chào cờ được hiệu trưởng khen ngợi trước toàn trường.
Trân Trân ngồi dưới sân khấu mặt mày u ám, hôm đó đã ra tay với tôi.
Tan học, tôi đang đi trên đường thì đột nhiên Mạnh Cường cùng thôn đuổi theo, ném thứ gì đó vào gáy tôi.
Thứ đó “Bốp” một tiếng nổ tung, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.
Cơn đau rát bỏng lan lên sau lưng.
Là pháo, cậu ta đã châm pháo rồi ném vào trong áo tôi.
Tôi không khóc, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Mạnh Cường chạy đến trước mặt Trân Trân, Trân Trân cười khinh bỉ, móc ra một nắm kẹo đủ màu sắc, tung ra ngoài.
Mạnh Cường cong mông nhặt trên mặt đất.
Tết sắp đến, nhiều nhà đã mua pháo đỏ từ trước, có những cậu bé nghịch ngợm, lén lút tháo một ít từ trên pháo mang đến trường chơi. Trân Trân vì thế mà nghĩ ra được kế độc này.
Về đến nhà, bà Lư cẩn thận cởi áo cho tôi, bôi chút thuốc.
Dặn tôi ăn cơm tối, bà liền ra ngoài.
Tôi ngồi dưới đèn viết một trang chữ mới, bà Lư đã về.
Bà Lư vuốt tóc tôi: “Yên tâm, Mạnh Cường không dám bắt nạt con nữa đâu.”
6
Sáng hôm sau, tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở sân, bà Lư đang tết tóc cho tôi.
Ông nội của Mạnh Cường, dắt theo cháu trai đi đến.
Ông đứng ở giữa sân, ném Mạnh Cường xuống, đá ngã, lấy gậy ra đánh.
Bà Lư vội vàng ngăn ông lại: “Đứa trẻ biết lỗi rồi, đừng đánh nữa.”
Ông nội của Mạnh Cường tức đến nỗi mặt mày méo mó: “Không có lý do gì mà lại lấy pháo nổ vào người Tiểu Vân, đồ khốn nạn này!”
Ông lại đá vào mông Mạnh Cường một cái.
Mạnh Cường lăn trên mặt đất, ôm mông khóc: “Là Ngô Trân Trân bảo cháu làm thế, nói sẽ cho cháu kẹo.”
Ông nội của cậu ta tức đến nỗi run rẩy: “Cháu là heo à, lần sau nó bảo cháu giết người, cháu có đi không?”
Ông ta giơ cánh tay lên tiếp tục đánh.
Bà Lư quát lớn: “Được rồi! Tôi bảo đừng đánh nữa, đánh hỏng rồi, tôi có thể yên tâm sao?”
Ông nội của Mạnh Cường nghe thấy câu này, buông cánh tay xuống, thế mà lại khóc.
Ông nức nở nói: “Chị hai, lúc trước tôi rơi xuống hồ băng, nếu không phải chị xuống cứu tôi thì tôi đã chết từ năm bảy tuổi rồi. Sống vô ích bao nhiêu năm như vậy, giờ lại nuôi ra được một đứa cháu như thế này, còn mặt mũi nào gặp chị nữa chứ? Năm kia con trai đột nhiên mất tôi cũng không khóc, giờ thì thực sự hết hy vọng rồi, chị hai, tôi chỉ muốn nhảy xuống hồ Bạch Mã cho cá ăn…”
Ông khóc rất thương tâm, nước mũi nước mắt chảy đầy mặt, hai vai không ngừng run rẩy.
Mạnh Cường cũng khóc theo.
Bà Lư khuyên nhủ vài câu, tôi cũng nói rằng mình không đau nữa.
Ông cháu họ mới chịu về.
Sau khi vết thương ở mông lành, Mạnh Cường đã ném một tràng pháo vào mũ của Trân Trân.
Trân Trân mặc quần áo mới, đang khoe khoang, bị nổ tung đến nỗi khóc òa lên.
Bông trong mũ bị cháy, nhìn thấy sắp bùng lên.
Bà ba đi ngang qua, rất tốt bụng dội cho cô ta hai gáo nước.
Mặc dù mùi hôi thối xông lên tận trời nhưng cuối cùng cũng dập tắt được đám cháy.
Cô ta tức điên lên.
Cô ta chống nạnh tìm đến nhà họ Mạnh, yêu cầu đánh chết Mạnh Cường.
Ông nội của Mạnh Cường từ sáng sớm đã trốn đi, nói rằng phải đi đánh cá ở rất xa, bảo con dâu đừng để cơm trưa cho ông.
Mẹ của Mạnh Cường cầm gậy ra, đánh con trai hai cái không nặng không nhẹ.
Cô ta nhảy dựng lên hét lớn: “Đánh, đánh tiếp đi, đánh chết thằng chó con này đi!”
Mẹ của Mạnh Cường không vui: “Mày bị bệnh à? mày mới là đồ tạp chủng ấy!”
Cô ta và người khác không rõ ràng, vốn dĩ trong lòng đã có quỷ, bị người ta nói thẳng mặt như vậy, lập tức nổi điên.
Cô ta hét lên một tiếng, xông lên túm tóc mẹ của Mạnh Cường.
Lúc này, Mạnh Cường không chịu được nữa, cậu ta thân với mẹ nhất.
Mạnh Cường cúi đầu đâm vào eo của cô ta, hất ngã cô ta xuống đất.
Cô ta ngửa mặt lên trời, nửa ngày không bò dậy được, những người hàng xóm đứng xem không ai đến kéo cô ta dậy.
Có người kêu lên: “Thằng bé ngoan, mẹ mày không nuôi mày uổng công!”
Cô ta tức giận bỏ đi, trước khi đi còn hét lên: “Tôi sẽ bảo ông Châu bao hết ruộng nước của nhà khác, chỉ không bao ruộng nhà các người thôi.”
“Đồ bệnh hoạn, tự mày giữ lại mà từ từ trồng đi.”
Nguyện vọng của cô ta không thành hiện thực, vì ông Châu đã bỏ đi không nói một lời.
Sau khi ông Châu đi được ba ngày, xe cảnh sát chạy vào làng.
Mọi người mới biết được, ông Châu tự xưng là đã đi lính năm năm, thực ra là đã ngồi tù năm năm, ra tù chưa được bao lâu, lại đi khắp nơi lừa đảo.
Cảnh sát vẫn luôn tìm kiếm ông ta.
Ông ta ăn uống trong làng chúng tôi, nợ không ít tiền.
Những thứ mua cho cô ta, cũng hầu như toàn là nợ.
Các chủ nợ nghe tin kéo đến, vừa khiêng vừa đập, gần như dọn sạch nhà của cô ta.
Bà ba chạy đến nhà tôi, vỗ tay cười nói: “Triệu Hồng Mai đúng là đồ ngốc, lần đó một nhóm người đi suối nước nóng Lão Tử, sợi dây chuyền vàng của họ Châu nổi trên mặt nước, bà ta còn cười ngây ngô. Đáng đời bà ta bị người ta chơi chùa!”
Bà Lư vẫn nhàn nhạt, không hùa theo bà ta.
Tôi không nói gì, tiếp tục làm bài tập nhưng trong lòng lại thấy rất sảng khoái, dựng tai lên, mong bà ba kể thêm một chút chi tiết.
Chuyện của ông Châu khiến bà ta trở thành trò cười của các làng gần xa.
Bà ta tức giận nằm trên giường, không muốn ra ngoài.
Còn Trân Trân bắt đầu trốn học lén, thậm chí còn không tham gia cả kỳ thi cuối kỳ.