Chương 2 - Đòi Lại Thiên Phú

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thế mà ngay cả như vậy, Lâm Nhiễm vẫn không chịu buông tha cho tôi.

Vì phần thưởng của hệ thống, cô ta luôn nhằm vào tôi, dẫn đầu bắt nạt tôi, thậm chí cuối cùng còn tự tay đẩy tôi xuống sân thượng, hại tôi mất mạng.

Ông trời đã cho tôi cơ hội sống lại, vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn!

2

Sau cuộc thi toán, trường tổ chức một trại hè.

Để ai cũng có điều kiện tham gia, nhà trường chia trại hè thành hai cấp độ: một gói 5.000 và một gói 50.000.

Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười nói với tôi:

“Bạn Hòa Viện đã đạt giải nhất trong cuộc thi toán lần trước, nhà trường quyết định tặng bạn một suất trại hè cao cấp miễn phí để khích lệ.”

Khi mọi người đang reo hò chúc mừng tôi, bỗng nhiên vang lên một âm thanh phá bầu không khí.

Lâm Nhiễm nằm gục xuống bàn khóc thút thít.

Hồ Vĩ lập tức lo lắng, vội hỏi:

“Lâm Nhiễm, sao vậy? Sao lại khóc?”

Lâm Nhiễm nức nở nói:

“Trại hè đắt quá, mình không đi nổi đâu……”

“Hòa Viện thật may mắn, điều kiện gia đình tốt như vậy, lại còn được miễn phí tham gia trại hè……”

Tôi cười – lại một màn nữa nhắm vào tôi.

Xem ra đây cũng là nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cô ta.

Kiếp trước, nhờ hào quang từ giải thưởng cuộc thi toán, cô ta thuận lợi giành được suất miễn phí này, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.

Cô ta đã cướp đi vận may tài chính của tôi, từ đó, gia đình tôi – vốn giàu có – ngày càng sa sút, từ thiên kim tiểu thư con nhà tỷ phú, trở thành người mang nợ chồng chất.

Lần này sống lại, sao tôi có thể để cô ta lặp lại điều đó?

Nhưng lớp trưởng Hồ Vĩ lại là người đầu tiên lên tiếng công kích tôi:

“Hòa Viện, nhà bạn giàu vậy rồi, sao không nhường suất trại hè lại cho Lâm Nhiễm đi?”

Tôi cười nhạt:

“Dựa vào đâu chứ?”

Giọng Hồ Vĩ lập tức trở nên gay gắt:

“Đương nhiên là vì trước đó bạn đã giành suất thi của Lâm Nhiễm, nếu không thì suất trại hè miễn phí này cũng sẽ là của cô ấy!”

“Giờ bạn đã có giải thưởng rồi, còn muốn luôn cả suất đi trại hè miễn phí, lợi ích sao có thể để bạn hưởng một mình chứ?”

Lúc này, các bạn trong lớp cũng bắt đầu bàn tán:

“Nhà Hòa Viện đã giàu như vậy rồi, mà còn tham lam mấy thứ nhỏ nhặt thế này, chẳng phải cố tình nhắm vào người khác sao?”

“Đúng đấy, Hòa Viện, điều kiện nhà bạn tốt như vậy, nhường suất miễn phí lại cho bạn Lâm Nhiễm thì có sao đâu?”

Lâm Nhiễm lập tức đỏ hoe mắt, tội nghiệp nói:

“Mọi người đừng bênh vực mình nữa, người bình thường như mình, làm sao tranh lại được với cậu ấy chứ?”

“Chỉ tiếc là… mình không thể cùng mọi người tham gia trại hè rồi……”

Hồ Vĩ nghe vậy, lập tức xót xa, chỉ vào tôi tức giận nói:

“Hòa Viện, bạn có thể đừng ích kỷ như vậy không? Nhà bạn Lâm Nhiễm khó khăn, chẳng lẽ bạn không thể nhường suất lại cho bạn ấy sao?”

Tôi không để tâm đến những lời bàn tán của các bạn, mà chỉ nhìn Lâm Nhiễm nói:

“Nói dễ thôi, chẳng phải bạn muốn đi trại hè sao? Tôi mua cho bạn một suất là được chứ gì?”

Nhưng lạ thay, vừa nghe thế, Lâm Nhiễm lập tức tỏ ra lo lắng:

“Hòa Viện, mình biết bạn luôn coi thường mình, coi thường thành tích của mình, coi thường hoàn cảnh gia đình của mình……”

“Nhưng bạn không thể sỉ nhục mình như vậy!”

Tôi khẽ cong khóe môi.

Nhiệm vụ của hệ thống là bắt cô ta phải giành lấy suất trại hè miễn phí từ tay tôi.

Nếu tôi bỏ tiền mua cho cô ta một suất khác thì cũng không thể giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi đứng lên, dùng âm lượng đủ để cả lớp nghe thấy, nói lớn:

“Lâm Nhiễm, bạn nói bạn muốn đi, tôi nói sẽ mua cho bạn một suất thì bạn lại không chịu. Bạn cố tình gây chuyện với tôi à?”

Các bạn trong lớp cũng bắt đầu xì xào:

“Lâm Nhiễm có vấn đề thật rồi? Muốn mà cũng không muốn là sao? Chẳng lẽ muốn Hòa Viện phải quỳ xuống, hai tay dâng suất cho cô ta chắc?”

“Ban đầu còn thấy cô ta đáng thương, giờ nhìn kỹ thì chỉ là ghen tị với việc Hòa Viện giành được giải thưởng thôi!”

Nghe những lời bàn tán đó, Lâm Nhiễm lập tức khóc òa lên:

“Không phải đâu… không phải như vậy đâu……”

Thấy vậy, Hồ Vĩ lại càng xót xa, nghiến răng nói:

“Lâm Nhiễm, bạn đừng lo, tiền đi trại hè, mình sẽ lo cho bạn!”

Lâm Nhiễm nghe vậy chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta, như muốn từ chối mà không dám mở miệng.

Tôi khẽ cười, không buồn quan tâm đến họ nữa.

Lâm Nhiễm tức giận nhìn tôi đầy thù hận.

“Hòa Viện, cứ chờ đấy mà xem!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)