Chương 2 - Đối Đầu Trong Cơn Đói

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi từ từ mở mắt, gắt gao nhìn vào ống kính.

“Hứa Tư Ngôn, tôi chỉ mong sau này anh sẽ không hối hận vì những gì mình đang làm.”

2

Hứa Tư Ngôn bị ánh mắt tôi nhìn đến chột dạ, lập tức giận dữ đến mất khống chế.

“Lâm Tri Đường, cô còn dám trợn mắt với tôi à!”

“Xem ra vẫn chưa rút ra được bài học gì! Đừng hòng đụng vào đống đồ ăn này!”

“Tôi thà vứt hết còn hơn để cô ăn một miếng!”

Nói xong, anh ta túm lấy miếng bò bít tết trên bàn, ném thẳng vào thùng rác.

Tôi trơ mắt nhìn thức ăn bị phung phí, dạ dày lại quặn đau dữ dội hơn.

“Anh Hứa, hay là cho chó ăn đi, dù sao chị Lâm không được ăn, thì để súc sinh ăn cũng được mà.”

Thẩm Thanh Thanh nhẹ nhàng đề nghị.

Rất nhanh, một chú chó golden retriever được dẫn đến, vẫy đuôi mừng rỡ, liếm sạch những vụn đồ ăn dưới sàn.

Thẩm Thanh Thanh nhìn tôi, giả vờ đầy thiện ý:

“Chị à, chỉ cần chị nói một câu xin lỗi em, và hứa sau này em muốn ăn gì, chị sẽ mang tới cho em…”

“Nếu chị chịu nói, anh Hứa sẽ thả chị ra ngay thôi, chị cố chấp như thế làm gì?”

Tôi cười lạnh:

“Tôi không sai, tại sao phải xin lỗi loại trà xanh như cô?”

“Lại còn làm chân chạy vặt đưa đồ ăn? Cô tưởng mình là ai, xứng sao?”

Những lời này hoàn toàn chọc giận Hứa Tư Ngôn.

Thẩm Thanh Thanh lập tức bày ra vẻ vô tội.

“Anh à, anh đừng trách chị ấy nữa.”

“Có thể chị ấy không cảm nhận được cảm giác người bị hạ đường huyết, toàn thân không còn chút sức lực là thế nào, nên mới nghĩ mình không sai.”

“Được lắm…”

Tia dịu dàng cuối cùng trên mặt Hứa Tư Ngôn cũng biến mất hoàn toàn.

Anh ta quay về phía camera, giọng lạnh như băng:

“Nếu cô ta cứng đầu vậy… người đâu, rút máu cho tôi!”

“Để cô ta nếm thử cảm giác của Thanh Thanh lúc bị hạ đường huyết!”

Cánh cửa bật mở.

Hai người mặc blouse trắng bước vào, trên tay là ống tiêm và túi máu.

“Đừng chạm vào tôi!”

Tôi gắng sức vùng vẫy, tay chân đạp loạn để lùi lại.

Nhưng trong căn phòng chật hẹp này, tôi không còn đường trốn.

Cơn đói khiến toàn thân vô lực, rất nhanh tôi bị đè chặt xuống sàn, không nhúc nhích nổi.

Kim tiêm to đâm vào mạch máu.

Một túi, hai túi, ba túi…

Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi, thế giới xoay vòng vòng.

Bình luận trên livestream bắt đầu bùng nổ:

【Vãi chưởng! Tổng giám đốc Hứa đỉnh thật! Chơi lớn ghê! Để xem cô ta còn cứng mồm được không!】

【Đã đời! Loại đàn bà không biết điều thì phải dạy như thế!】

【Hút cạn máu đi! Bắt cô ta phải cầu xin!】

Nhưng cũng có người bắt đầu lo lắng:

【Làm vậy liệu có chết người không?】

Hứa Tư Ngôn thấy được bình luận, liền giải thích:

“Yên tâm, trên người cô ta có gắn thiết bị giám sát sinh tồn, nếu xảy ra vấn đề sẽ có cảnh báo ngay.”

“Tôi không định giết cô ta, chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học.”

Môi tôi đã tái nhợt không còn chút máu, mắt hoa lên liên tục, cả người run rẩy như muốn ngã quỵ.

Trên màn hình, Hứa Tư Ngôn nhíu mày khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi, có vẻ hơi do dự.

Thẩm Thanh Thanh lập tức nắm lấy tay anh ta, mắt rưng rưng:

“Anh Hứa, lúc em ngất xỉu ngoài đường vì hạ đường huyết, cũng là cảm giác như vậy… không còn chút sức lực…”

“Chị ấy bây giờ chắc cũng cảm nhận được rồi, sau này… chắc sẽ không vô tâm như vậy nữa, đúng không?”

Vài câu nhẹ nhàng, đã dập tắt chút mảy may mềm lòng trong Hứa Tư Ngôn.

Ánh mắt anh ta trở lại kiên định:

“Lâm Tri Đường, đây chỉ mới là bắt đầu. Cô không chịu xin lỗi? Tôi còn có nhiều cách khác.”

“Đến lúc đó xem thử, là cái miệng cô cứng hơn, hay thủ đoạn tôi lợi hại hơn!”

Tôi nằm bệt trên sàn lạnh lẽo, đến sức nhấc một ngón tay cũng không có.

Cánh tay vẫn đau âm ỉ vì những vết kim.

Tôi bất giác nhớ lại trước đây, có lần tôi cắt trái cây bị dao cứa nhẹ vào tay, chỉ là một vết xước nhỏ.

Vậy mà Hứa Tư Ngôn hoảng đến mức bế tôi chạy tới bệnh viện, la hét om sòm trước mặt bác sĩ.

Anh từng nói, anh không chịu nổi việc tôi bị thương dù chỉ là một chút.

Nhưng bây giờ thì sao?

Thì ra yêu hay không yêu, lại có thể rõ ràng đến thế.

Tôi nhắm mắt lại, không muốn ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Dòng bình luận trên màn hình vẫn không ngừng chế giễu.

Ai nấy đều tin chắc, tôi sẽ không trụ nổi qua đêm nay.

Đúng lúc ấy, một người dùng ẩn danh đột ngột gửi liên tiếp một trăm triệu lượt “Trái tim vũ trụ”.

Từng dòng bình luận ánh vàng rực rỡ ép sạch tất cả lời lẽ chê bai, chiếm trọn cả màn hình.

【Tôi tin phu nhân nhà họ Hứa nhất định sẽ vượt qua.】

3

Dòng hiệu ứng vàng kim gần như che kín cả gương mặt Hứa Tư Ngôn và Thẩm Thanh Thanh.

Bình luận trực tiếp bùng nổ.

【Trời má! Ai mà thần thánh vậy trời? Vừa ra tay đã tặng một trăm triệu “Trái tim vũ trụ”?!】

【Cảnh này mới đã mắt chứ! Mặt tổng Hứa giờ chắc xanh lè rồi!】

【Chắc là bồ nhí của Lâm Tri Đường bên ngoài đó, hí hí, đầu tổng Hứa sắp mọc cỏ xanh mượt rồi!】

【Xàm! Biết đâu chỉ là dân mạng thấy ngứa mắt với trò cạn tàu ráo máng của Hứa Tư Ngôn thì sao? Nào, đại ca giàu ơi, V tôi năm chục, tôi cùng ông chửi!】

Luồng gió trong livestream dần thoát khỏi tầm kiểm soát của Hứa Tư Ngôn.

Anh ta nhìn chằm chằm những dòng bình luận đang điên cuồng chạy trên màn hình, sắc mặt từ trắng chuyển xanh rồi từ xanh sang đen.

Đôi mắt từng nhiều lần dịu dàng nhìn tôi, giờ như xuyên thẳng qua ống kính, gào rách cả da thịt tôi.

“Lâm Tri Đường, bên ngoài cô bao nhiêu thằng đàn ông rồi hả?!”

Tôi khẽ giật khóe môi đã trắng bệch, ngay cả cười cũng không còn sức.

Sự im lặng của tôi, trong mắt anh ta, chính là sự thừa nhận.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)