Chương 5 - Độc Cướp Hồn
9
Thì ra, Đỗ Mẫn đã biết từ lâu.Bao năm qua, anh ta luôn đúng giờ báo cáo hành trình với mẹ mình. Lần này không nhận được phản hồi, anh ta biết chắc có chuyện.
"Giờ chỉ còn cách thủ tiêu cô ta. Cô ta biết quá nhiều rồi."
Trên chiếc xe lắc lư, ý thức tôi dần tỉnh lại.Mẹ chồng tôi, đang ngồi ở ghế phụ, dùng giọng trẻ con non nớt để nói những lời tột cùng trơ trẽn:
"Con à, cô Trương mà con đang hẹn hò rất tốt đấy. Dù hơi xấu, nhưng ngây thơ lại vô dụng. Nhà cô ấy có công ty lớn, bố mẹ thì già yếu. Chờ mẹ hồi phục rồi, mẹ sẽ hạ tình cổ cho cô ta, đến lúc đó, mọi chuyện chẳng phải do con quyết định sao?"
Từng có thời điểm, Đỗ Mẫn cũng sợ cổ thuật.Anh ta từng chân thành thấy hối hận vì những người bạn học bị mẹ mình hại ch.ết. Nhưng bây giờ, tất cả đã thay đổi.
Khi đối mặt với áp lực KPI, khi khao khát danh vọng, anh ta chọn im lặng.Chàng trai từng mơ ước trừ rồng, cuối cùng lại trở thành con rồng mà anh ta căm ghét.
Anh ta đồng ý với quyết định của mẹ mình, nhưng vẫn e dè hỏi:"Mẹ, sau này tìm được cơ thể phù hợp, có thể đổi lại cho Nhu Nhu không?"
Mẹ chồng tôi đáp, tất nhiên là không.Tim tôi lạnh buốt.
"Con bé này mang dòng m.áu của mẹ, nên bản mệnh cổ mới chịu qua. Sao hả, xót à?"Bà ta cười khẩy:"Con bé đã chăm sóc con được ngày nào chưa? Nó chỉ là đứa vô dụng, tốn tiền, đồ thừa! Đừng quên, chính mẹ đã vất vả nuôi con lớn. Nếu trách, thì trách vợ con không sinh được con trai đi!"
Hơi thở tôi khựng lại, nhưng may thay, họ không phát hiện.
Xe phanh lại, tôi nghe thấy giọng nói phát ra từ loa chỉ đường:"Chào mừng đến huyện Tất Ân..."
Tôi ngạc nhiên. Đây không phải quê của Đỗ Mẫn sao?
Trong căn nhà cũ của họ Đỗ, dưới sự chỉ dẫn của mẹ chồng, anh ta lật lên những viên gạch lát sàn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Trước đây tôi từng thắc mắc, tại sao nhà họ không chịu di dời dù được bồi thường.Hóa ra, câu trả lời là đây.
Đó là hang vạn trùng, nơi mẹ chồng tôi luyện cổ!
Dưới đó, vô số rắn rết, sâu bọ, chuột kiến đang bò lúc nhúc.Đôi mắt bà ta đỏ rực, đầy tham lam và phấn khích:"Các bé yêu của ta đói lắm rồi, nhanh thả nó xuống đi."
Tôi kinh hoàng bám lấy chân Đỗ Mẫn, yếu ớt cầu xin:"Đỗ Mẫn, cứu em. Chúng ta đã là vợ chồng..."
Tôi vẫn nhớ những ngày đẹp đẽ ở đại học, khi anh run rẩy bế Nhu Nhu lần đầu tiên, anh đã nghẹn ngào hứa:"Anh sẽ chăm chỉ làm việc, để hai mẹ con em có cuộc sống tốt nhất."
Nhưng bây giờ, anh gỡ từng ngón tay tôi ra, không chút do dự.
"Ly hôn rồi, còn gì mà vợ chồng."Anh lạnh lùng đáp:"Mẹ nói đúng. Người ta phải tiến lên. Nhưng cuộc sống tốt đẹp, đâu phải ai cũng xứng đáng được hưởng."
"Em yêu, cứ yên tâm mà ch.ết đi."
Từ hang sâu đen ngòm, tiếng rít của vạn trùng vang lên ghê rợn.Nhìn tất cả, tôi nhắm chặt mắt.
Không phải vì sợ.Tôi chỉ sợ, niềm vui trong đáy mắt sẽ bị họ phát hiện.
Hang vạn trùng, cuối cùng tôi đã tìm thấy nó!
10
Tôi luôn chờ đợi khoảnh khắc này.Thời gian quay trở lại ba ngày trước.
Sau khi thầy cổ đề xuất kế hoạch "dẫn rắn ra khỏi hang", tôi nói:"Khả năng thành công không cao lắm nhỉ. Tôi cần một kế hoạch dự phòng."
Làm bất cứ việc gì, tôi đều phải có đường lui.Chẳng phải mẹ chồng cũng dùng đến bảo hiểm kép để gi.ết tôi sao?Bàn cờ này, tôi phải đi xa hơn bà ta.
Thầy cổ ngập ngừng đưa ra một khả năng khác mà ông cho là viển vông:"Mỗi người nuôi cổ đều có hang vạn trùng để luyện cổ. Đây là bí mật lớn nhất của họ. Nếu cô tìm được hang của bà ta, chịu đựng trong đó bảy ngày, cô sẽ trở thành cổ chủ, tức là người nuôi cổ mới, và có đủ sức đối đầu với bà ta!"
Đây mới thực sự là hành động cửu tử nhất sinh.
Trước khi hành động, tôi thử thăm dò Đỗ Mẫn.Tôi hẹn anh ta gặp mặt, cố ý nói về những điều kỳ lạ gần đây của con gái. Đỗ Mẫn lơ đễnh nghe.Cho đến khi tôi nói:"Anh có thấy Nhu Nhu càng ngày càng giống mẹ anh không?"
Cơ bắp anh ta co giật không kiểm soát, sau đó cố gắng nở nụ cười:"Cũng bình thường thôi, trẻ con chịu ảnh hưởng từ người lớn mà."
Đỗ Mẫn nói dối luôn như vậy. Những cử chỉ nhỏ của anh ta, làm sao tôi không biết?
Tôi cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn giả vờ:"Thật sao? Nhưng từ khi sinh ra, mẹ anh còn chưa từng bế con bé một lần mà."
Xem ra, anh ta đã biết từ lâu rằng con gái bị thay đổi.Anh ta lại đứng về phía mẹ mình. Tôi khuấy tách cà phê, che giấu sát ý trong lòng.
Nếu kế hoạch dẫn cổ ra ngoài thành công, tất nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu thất bại, tôi đã có đường lui.
Đỗ Mẫn ném tôi vào hang trùng.Sau vài tiếng "bịch bịch", tôi rơi mạnh xuống đất.
Xung quanh không một tia sáng, tôi cũng không biết cái hang này rộng lớn đến đâu.Trong bóng tối, những tiếng động bò trườn vang lên từ mọi phía, bao quanh tôi.
Từng chùm, từng chùm, vô số cặp mắt sáng lên như ma trơi từ trong bóng tối.Những sinh vật đói khát cuối cùng cũng đợi được bữa ăn.Đã từ lâu, chúng khao khát… thức ăn.