Chương 2 - Đoạn Tuyệt Quan Hệ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Dù thế nào, em vẫn là em gái của anh, không cho phép chuyển đi, Thời Vận.”

Tần Như Phong thì lại quay sang khuyên tôi:

“Nhà mình cũng khá rộng, bình thường hai đứa ở hai tầng khác nhau, ít gặp mặt. Như vậy được không?”

Tôi lạnh lùng liếc qua hai anh em nhà họ Tần.

Nhìn các người thế này thấy ghê tởm thật đấy.

Là con trai của những kẻ từng bắt nạt tôi, thậm chí còn mưu sát tôi, mà còn thân thiết như thế, trong mắt tôi, các người chỉ là đồng phạm, không có gì để thích nổi.

À đúng rồi, trước khi ra cửa, tôi lại quay đầu nhìn Tần Thời Vận một lần nữa:

“Mẹ cô thứ sáu tuần sau mãn hạn tù.”

Tần Thời Vận nghe xong thì trợn mắt ngất xỉu tại chỗ.

Tôi chỉ định làm cô ta khó chịu một chút, không ngờ dọa đến mức bất tỉnh.

Cha mẹ Tần lại không chạy đến xem cô ta đầu tiên, mà lao tới chỗ tôi:

“Sao mới về mà đã muốn đi rồi? Giờ cũng sắp 12h rồi, nhà mình cách bến xe cũng xa…”

Tôi nói: “Tôi đi chuyến xe lúc 2 giờ chiều, sợ không kịp, ngoài đó cũng không có xe buýt.”

Tôi lại mở miệng:

“Có thể phiền ai đó chở tôi đi được không?”

Tần cha nói: “Để cha mua vé máy bay cho con.”

Tôi lắc đầu:

“Nhà tôi ở thị trấn, gần đó không có sân bay, cũng chưa có đường sắt cao tốc, chuyển xe phiền lắm.”

Hai người họ vẫn tỏ ra không muốn để tôi đi.

Tôi chỉ đành nói tiếp:

“Thời gian quý giá, tôi không muốn ảnh hưởng đến kế hoạch ôn tập. Tôi nhất định không thể bỏ lỡ chuyến xe 2 giờ.”

Cha mẹ Tần đành phải tự mình đưa tôi ra bến xe.

Hai anh trai thì ở lại chăm sóc Tần Thời Vận vừa ngất xỉu.

Nhìn tôi không quay đầu lại mà đi thẳng vào cửa kiểm tra vé, Ôn Uyển bám lấy cánh tay Tần Kiến Quốc, suýt thì ngất luôn tại chỗ.

“Cứ thế mà đi thật à? Đến ngụm nước trong nhà cũng chưa kịp uống…”

“Trong lòng con bé còn khúc mắc, không thể ép được,” cha Tần bình tĩnh nói, “Nó thân thiết với cha mẹ nuôi cũng là chuyện tốt, ít nhất chứng tỏ sau đó sống không tệ.”

Nghĩ đến những khổ cực con gái phải chịu, Tần Kiến Quốc nghiến răng:

“Tôi sẽ sắp xếp. Đợi thi đại học xong, chúng ta đích thân đến cảm ơn họ.”

Lúc này tôi đã nằm trong khoang giường nằm của mình.

Trưa hôm sau, vừa bước xuống trạm thì thấy cha nuôi đang vẫy tay gọi tôi.

“Bố, sao bố lại đến?”

“Con về thì bố phải ra đón chứ sao. Mệt rồi đúng không? Ai da, đi về mất 14 tiếng đồng hồ, sắt còn không chịu nổi nữa là người. Về nhà ăn cơm rồi tranh thủ ngủ một chút, chiều còn phải ôn bài nữa mà.”

Suốt đường về, cha nuôi cứ líu ríu nói mãi, nhưng tuyệt nhiên không hỏi gì về chuyện nhận người thân.

Mẹ nuôi cũng vậy, chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho tôi, trông thì căng thẳng thấy rõ, nhưng vẫn cố nhịn, không hỏi gì.

“Con không nhận họ.”

Ban đầu tôi định thi xong rồi mới nói chuyện rõ ràng với hai người, nhưng thấy họ thận trọng như vậy, tôi không đành lòng.

“Bố mẹ mãi mãi là bố mẹ của con. Những người kia sau này có thể không liên lạc thì đừng liên lạc. Nếu nhất định phải liên hệ, thì coi như người quen bình thường thôi.”

Ngày thi diễn ra suôn sẻ.

Dù chưa có điểm ngay, nhưng tôi cảm thấy không có gì đáng lo.

Tôi giúp bố mẹ nuôi trông quán ăn, sau giờ cao điểm thì bị họ đuổi vào góc quán ngồi học bài.

Khi nhà họ Tần đến, họ nhìn thấy trong góc sáng mờ mờ có một cậu con trai đang chăm chú đọc sách.

Quán đông đúc, nhưng cậu ấy không ngẩng đầu lấy một lần, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Vợ chồng nhà họ Tần bước qua nền quán dính dầu mỡ, cẩn thận lách qua những chiếc bàn ghế thấp bé.

Mẹ Tần không nhịn được cất tiếng gọi.

Tôi mới nhìn thấy là họ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

“Các người quen với con bé nhà tôi à?” Cha nuôi tôi đang bận nấu ăn, thò đầu ra hỏi.

“Chào anh chị, chúng tôi là cha mẹ ruột của Tuyết Nhi.”

Một câu khiến hai ông bà già lúng túng tại chỗ.

Sau vài câu khách sáo, nhà họ Tần nói rõ mục đích.

“Nếu Tuyết Nhi học lại thì Bạch Kim có trường cấp ba tốt nhất cả nước, đến đó sẽ có lợi cho tương lai.”

Nghe vậy, cha nuôi tôi liền cau mày:

“Ai bảo con gái tôi phải học lại?”

Tôi là học bá nổi tiếng gần xa, luôn là niềm tự hào lớn nhất của ông, cái từ “học lại” sao có thể gán lên tôi được?

Mẹ nuôi thì quan tâm đến chuyện khác:

“Nếu nó đến Bạch Kim thì sống với các người à? con gái của bà vú độc ác kia vẫn còn sống chung phải không?”

Tôi đã kể hết những chuyện đó cho họ trước khi đến Bạch Kim.

Nghe xong, mẹ nuôi tức giận không chịu nổi, thấy vợ chồng Tần không phủ nhận ngay lập tức, bà đã hiểu rồi.

“Sao có thể như thế? Người còn chưa giải quyết xong, đã muốn Tuyết Nhi về đó sống? Ngày nào cũng nhìn thấy người đó, trong lòng chịu sao nổi?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)