Chương 5 - Đoan Phi Chết Trong Giấc Mơ
Ta lệnh cho họ bảo vệ con trai không rời nửa bước.
Chương 6
Lại một mùa xuân nữa đến.
Du Hành vừa phong tân Trấn Bắc Đại tướng quân – Phùng Đường – đánh bại đại tướng của nước Khương, khải hoàn hồi triều.
Yến tiệc mừng công, Phùng Đường uống không ít rượu.
Giữa đám người, hắn đưa mắt nhìn ta, nơi mày mắt tuấn tú ấy, đượm vẻ u buồn.
Phùng Đường là thanh mai trúc mã của ta.
Chúng ta từng cùng nhau tập cưỡi bắn nơi doanh trại, có một lần hẹn nửa đêm trèo tường đi chợ đêm ăn thịt dê nướng, kết quả bị hai nhà bắt quả tang, cả hai đều bị đánh một trận.
Phùng Đường và ta tâm đầu ý hợp, từng đỏ mặt thề rằng sau này nhất định cưới ta làm vợ.
Về sau, tiên đế ban hôn cho ta và thái tử, Phùng Đường thương tâm thất sắc, theo tổ phụ đi Bắc cương, từ đó bặt vô âm tín.
Rượu quá ba tuần, ta ra ngự hoa viên tỉnh rượu, không ngờ Phùng Đường từ lúc nào đã đứng sau lưng:
“Thục nhi, nàng không vui.”
Đôi mắt trong sáng của hắn tràn đầy lo lắng không giấu giếm:
“Ta vốn nghĩ nàng sẽ gả cho thái tử, làm hoàng hậu, cả đời thuận buồm xuôi gió. Nào ngờ nàng lại vì một tấm lòng nhân mà thành vương phi của Du Hành.”
“Lúc nãy trên yến tiệc, ta thấy hắn luôn cười nói với quý phi, đối với nàng thật chẳng tốt đẹp gì, có phải không?”
Trái tim tê dại của ta đột nhiên khẽ rung, nước mắt tức thì trào ra.
Phùng Đường xót xa nhìn ta, vô thức muốn đưa khăn tay lau nước mắt cho ta.
Nhưng yết hầu hắn khẽ lăn mấy lượt, cuối cùng vẫn dằn lại động tác:
“Hoàng hậu nương nương, mạt tướng không xứng chạm vào long thể. Nương nương, xin đừng khóc nữa.”
Ta đưa tay nhận lấy khăn tay của hắn, nước mắt như mưa, lệ vương hương phấn.
Sau đó, ta lấy thân phận bằng hữu thuở nhỏ, ngập ngừng nhờ hắn giúp một việc.
Phùng Đường cách một lớp tay áo khẽ siết tay ta, không chút do dự mà đáp ứng.
Tiệc tan, tâm tình nặng nề, ta bèn cho lui tất cả tì nữ, một mình dạo bước ven hồ sen trở về Phượng Nghi cung.
Giữa hồ có một chiếc cầu nhỏ, ta vừa bước tới giữa cầu, đã trông thấy muội muội bụng mang dạ chửa, nét mặt tươi cười đứng đợi:
“Tỷ tỷ, mai là sinh thần của muội, muội muốn xin tỷ một món lễ vật.”
Ta nhíu mày:
“Ngươi muốn gì?”
Muội muội chớp mắt tinh nghịch:
“Muội muốn ấn Phượng của tỷ.”
Dứt lời, nàng không hề do dự, nhảy thẳng xuống hồ!
Ta chấn động vì biến cố đột ngột, đứng ngây ra giữa cầu.
Thị nữ thân cận của muội muội ở đầu bên kia cầu lập tức gào to:
“Mau có người! Quý phi nương nương rơi xuống nước rồi!”
Không ngờ Du Hành là người đầu tiên chạy đến.
Hắn sắc mặt hoảng hốt, lập tức cởi long bào, nhảy xuống hồ sen, ôm muội muội bơi vào bờ:
“Mau truyền thái y!”
Ta bước đến trước mặt hai người, còn chưa kịp mở miệng, muội muội đã lệ mắt mơ màng, nắm chặt tay Du Hành, nức nở:
“Hoàng thượng, thần thiếp đau bụng quá! Tỷ tỷ, sao người lại đẩy thiếp xuống nước? Lẽ nào muốn hại thiếp mẹ con cùng chết sao?”
Du Hành nhìn ta bằng ánh mắt đầy chán ghét:
“Tống Ngọc Thục, quý phi là ruột thịt của nàng đấy! Trong bụng nàng ấy còn mang long chủng của trẫm! Nàng sao có thể ghen tuông đến mức bất nghĩa bất đức như vậy?!”
Muội muội sắc mặt tái nhợt:
“Hoàng thượng, xin đừng trách phạt tỷ tỷ. Tất cả là lỗi của thần thiếp, vì cướp đi ân sủng của bệ hạ, mới khiến tỷ tỷ làm ra chuyện tổn hại hoàng tự như thế…”
Hảo muội muội của ta chính là như vậy, lời nào nói ra cũng tựa như cầu xin thay ta, thực chất lại khiến tội danh càng thêm nặng.
Du Hành giáng cho ta một bạt tai thật mạnh:
“Độc phụ! Lập tức đến quỳ trước cửa Trùng Ti Tẩm điện ba canh giờ! Quỳ xong thì cút về Phượng Nghi cung của ngươi, đừng ra ngoài hại người nữa!”
Ta mặt in dấu tay, quỳ nơi gió tuyết trước Trùng Ti môn.
Khi Đức phi và Hiền phi đi ngang, đều nhìn ta bằng ánh mắt thương xót.
Bọn cung nhân qua lại tấp nập, ta – một hoàng hậu – thể diện chẳng còn bao nhiêu.
chương 7
Chỉ hai canh giờ sau, muội muội sinh hạ Nhị hoàng tử.
Du Hành quý đứa nhỏ như trân bảo, suốt bảy ngày liền đều vui vẻ lâm triều, ban thưởng cuồn cuộn như nước chảy vào Vịnh Ngọc cung.
Hắn thậm chí giao cả phượng ấn của ta cho muội muội, sai nàng chưởng quản lục cung.
Muội muội từ đó dựa sủng sinh kiêu.
Nàng đòi Du Hành xây cho mình tháp thông thiên chín mươi chín tầng, chỉ để ngắm dải ngân hà ban đêm.
Lại muốn nhổ hết hoa cỏ trong hoàng cung, thay bằng loài hồng phấn nàng ưa thích.
Nàng còn khóc lóc cầu xin Du Hành giết sạch mèo hoang trong kinh thành, chỉ vì có một con lạc vào cung bẩn y phục của con mèo Ba Tư nàng yêu nhất.
Du Hành lúc này như bao kẻ mê luyến mỹ sắc, cuồng si đến ngu dại, chỉ mong mỹ nhân nở nụ cười.
Hắn vì nàng mà xây tháp ngút trời, tốn nhân hao tài.