Chương 1 - Đóa Sơn Trà Từng Thuộc Về Tôi
[FULL] Đóa Sơn Trà Từng Thuộc Về Tôi
Tác giả: Canh cá cay
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Khi đến đồn cảnh sát để bảo lãnh con trai, tôi bất ngờ chạm mặt chồng cũ.
Tôi đến vì đứa con nuôi, còn anh ta đến để bảo lãnh cô bạn gái trẻ trung, xinh đẹp của mình.
Sau đó, anh ta mất bình tĩnh, chặn tôi lại ở giữa hành lang.
Giọng anh ta gằn ra qua kẽ răng: "Lâm Sở, em thà làm mẹ kế cho con người khác còn hơn quay về với tôi, đúng không?"
1
"Cô có quan hệ gì với Trần Tinh?"
Tại đồn cảnh sát, tôi đang trải qua cuộc thẩm vấn theo đúng thủ tục.
Suốt cả quá trình, tôi chỉ im lặng cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào mặt bàn: "Tôi là người giám hộ của thằng bé, thằng bé là con trai tôi."
Ngay giây tiếp theo, tôi cảm nhận được ánh nhìn gay gắt như thiêu đốt đến từ phía xa.
Ánh mắt đó từ khoảng cách ba mét phía xa.
Người đó ngồi tựa lưng trên ghế sô pha, tư thế trông rất thoải mái và lười biếng.
Như thể nơi này không phải đồn cảnh sát mà chỉ là phòng khách nhà mình.
Hai năm trôi qua, vẻ ngoài Thẩm Uyên vẫn không thay đổi quá nhiều.
Chỉ có điều, sự ngang tàng bất cần trước đây giờ đã được kìm nén lại, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh và sâu lắng hơn rất nhiều.
"Anh Thẩm, thật sự không thể trách cô Tôn được. Tên khốn đó đã giở trò bẩn thỉu trong cửa hàng." Một vài người đàn em của anh ta lên tiếng, ồn ào phân trần.
Cả đồn cảnh sát náo nhiệt lên, nhưng tôi chẳng để tâm mấy.
Thẩm Uyên đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo, rồi lạnh lùng nói với cô gái tóc đen dài ngồi bên cạnh:
"Làm tốt lắm."
"Lần sau, nếu có đánh người, nhớ chọn chai rượu mà đập. Chai bia nhẹ quá."
2
Đó chính là Thẩm Uyên.
Khi chúng tôi còn mặn nồng, lúc dịu dàng anh ta có thể nâng niu tôi đến tận trời xanh.
Nhưng khi tàn nhẫn thì anh ta đúng là không màng đến hậu quả.
Lúc chúng tôi mới hẹn hò, Thẩm Uyên đã sở hữu cả chục tụ điểm giải trí ở Bắc Thành.
Bạn bè của anh ta toàn là người lăn lộn trong các quán bar, hỗn tạp đủ kiểu người.
Tối đó tan làm, tôi đến quán tìm Thẩm Uyên.
Vừa ngồi xuống được chút thì đã có hai gã đàn ông tiến lại gần, ép tôi uống rượu và đòi số điện thoại.
Thẩm Uyên lúc đó đang bàn chuyện với đối tác trong phòng bao trên lầu hai.
Tôi nghĩ rằng chỉ cần uống hết ly rượu này là có thể rời đi.
Nhưng không ngờ, trong rượu đã bị bỏ thuốc.
Khi tôi bị kéo ra cửa sau, người của Thẩm Uyên kịp thời phát hiện ra.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nổi cơn thịnh nộ như vậy.
Hai gã đàn ông bị đánh đến không ra hình người, chứng cứ và người được giao thẳng đến cửa đồn cảnh sát.
Sau đó, Thẩm Uyên chạy thẳng về bệnh viện.
Tôi đang truyền nước, anh ta đứng ở cửa lặng lẽ nhìn tôi rất lâu.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy, anh ta cúi xuống cẩn thận đút tôi uống nước, động tác vụng về nhưng vô cùng dịu dàng:
"A Sở, chúng ta kết hôn nhé."
3
Tại đồn cảnh sát, cô gái nhỏ đó ban đầu cứ nghĩ mình sẽ bị mắng.
Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ta sáng rực: "Anh Thẩm, anh không trách em sao?"
Thẩm Uyên cười khẽ, nhưng giọng điệu nhanh chóng trở nên lạnh lẽo: "Không trách?"
"Tôn Thiến Văn, nếu cô còn dám đến quán, tôi sẽ bảo bố cô bẻ gãy chân cô."
Cô gái mím môi, vẻ ấm ức: "Nhưng… nhưng em chỉ muốn gặp anh mà..."
Trẻ trung, xinh đẹp, thân hình chuẩn, lại có giọng nói ngọt ngào.
Một cô gái nhỏ như vậy, nũng nịu với ai thì cũng làm người ta mềm lòng.
Có lẽ Thẩm Uyên cũng thế.
Khi Trần Tinh được cảnh sát dẫn ra, tôi nghe thấy giọng nói vốn cứng rắn của Thẩm Uyên hình như đã dịu đi đôi chút. Anh ta nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh:
"Trong quán lộn xộn lắm."
"Lần sau muốn gặp anh thì cứ gọi điện, anh sẽ cho người đến đón."
Thì ra… giờ đây anh ta cũng đã có người để yêu thương, bảo vệ rồi.
4
Sau khi lên xe, Trần Tinh vẫn không nói gì.
"Có đói không?" Tôi đưa hộp cơm giữ nhiệt cho thằng bé: "Cơm còn nóng, ăn trước đi."
Trần Tinh không nói gì, mở nắp hộp và bắt đầu ăn vội vã.
Được một lúc, thằng bé đột nhiên nổi giận: "Tại sao mẹ không giận?"
"Chỉ vì mẹ là mẹ kế của con sao?"
"Lâm Sở, mẹ thật sự không cần phải làm thế."
Tháng sau Trần Tinh sẽ tròn mười tám tuổi.
Tôi hơn thằng bé mười hai tuổi.
Tôi nhìn thẳng về phía trước rồi nhẹ nhàng nói khi đèn giao thông đổi màu:
"Bảo vệ bạn bị bắt nạt ở trường đến mức phải ra tay đánh người?"
"Trần Tinh, mẹ không nghĩ con đã làm gì sai."
Tôi chớp mắt với thằng bé: "Hổ phụ sao thể sinh ra khuyển tử được chứ?"
Thằng bé khẽ giãn cơ mặt.
Khóe môi sưng tím của cậu thiếu niên khẽ run rẩy, cuối cùng cậu ta quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Trước khi xuống xe, cậu ta bất ngờ nói: "Mẹ, con xin lỗi."
"Con sẽ cố gắng học thi đỗ đại học, để mẹ và ba không phải thất vọng."
5
Vào nhà xong, Trần Tinh cởi ba lô, nhanh chóng đi vào bếp rửa tay.
Sau đó, thằng bé bước đến phòng khách, thắp nén hương và cúi chào trước hai bức ảnh đen trắng đặt trên tủ.
Một bức là của người già, còn bức kia là của một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi ấy có ngũ quan sắc nét, vẻ ngoài anh tuấn.
Đó là Trần Mộ.
Trần Tinh vừa vào nhà.
Tôi rửa ít trái cây, đặt lên bàn thờ và cũng thắp một nén hương.
"Anh Trần, Tiểu Tinh rất ngoan, anh đừng lo cho nó."
"Gần đây nó cao lên nhiều lắm."
"Thành tích cũng ổn định, thầy giáo nói nó có khả năng vào Bắc Đại hay Thanh Hoa đấy."
Tôi mở cửa sổ cho thoáng khí, rồi lại thắp thêm một nén hương cho bức ảnh kia.
Khói hương trắng mờ cuộn nhẹ, rồi theo gió bay vào không trung.
Điện thoại bỗng rung lên hai tiếng.
Tôi bước đến mở điện thoại ra xem, là một số lạ gửi đến.
Nhưng với giọng điệu ngang ngược như thế, tôi chỉ cần nhìn là biết ngay.
Đó là Thẩm Uyên, người chồng cũ không ra gì đã lâu không gặp của tôi:
[Lâm Sở.]
[Gặp mặt đi.]