Chương 3 - Định Mệnh Sau Hôn Ước
“Bao dung người khác?” Tôi cười lạnh. “Phó Vũ Trạch, hai người các anh chạy đến nhà họ Triệu diễn vở ‘nam si tình – nữ đáng thương’, tự hỏi lòng mình xem, tôi từng dây dưa với anh sao?”
Nhưng Phó Vũ Trạch lúc này chỉ chăm chăm nhìn vết máu trên trán Giang Mạn Lệ, chẳng nghe lọt bất kỳ lời nào của tôi.
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi Mạn Lệ, nếu không đến khi ông cụ nhà họ Triệu trở về, cô sẽ không yên thân đâu!”
Một người hầu bước đến bên tôi, nhỏ giọng khuyên:
“Phải đó, tiểu thư, cũng chỉ là dập đầu thôi mà, tránh được việc thì tránh đi… Dù gì lão gia cũng không còn đứng về phía cô nữa…”
Thấy tôi vẫn không động đậy, Phó Vũ Trạch liền ra lệnh cho người hầu ép tôi quỳ xuống.
Tôi giãy giụa:
“Các người điên rồi à?! Tôi mới là chủ nhân căn nhà này!”
Nhưng họ coi như không nghe thấy gì, ép tôi dập đầu xuống đất mấy cái rõ mạnh trước mặt Giang Mạn Lệ.
Tôi không rõ họ đã dùng bao nhiêu sức, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trời đất đảo lộn.
Có gì đó ấm nóng chảy từ trán xuống — có lẽ là máu.
Phó Vũ Trạch càng thêm kiêu căng, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Một người phụ nữ vô dụng như cô cũng đòi làm chủ cái nhà này? Ông cụ nhà họ Triệu thích tôi như vậy, biết đâu sẽ để lại di sản cho tôi ấy chứ.”
Anh ta lạnh nhạt nhìn tôi:
“Cứ ở yên trong này đi, đợi đến khi nào tôi vui, tôi sẽ thả cô ra.”
4
Hôm sau, Phó Vũ Trạch lại ngang nhiên tổ chức một buổi tiệc lớn ngay tại nhà tôi.
Anh ta mời đủ các thiếu gia tiểu thư trong giới quý tộc thủ đô, còn bản thân thì khóa tôi trong từ đường.
Giờ có ai mà không biết Phó Vũ Trạch vì một đứa con riêng mà hủy hôn với tôi?
Anh ta dẫn theo một đám người đến trước cửa từ đường.
“Triệu Khả Tình, cô cầu xin tôi đi, tôi sẽ thả cô ra.”
Tôi đã gần bốn ngày chưa ăn gì, may mà trong từ đường vẫn còn nước, nếu không thì đúng là kiếp này sống lại chỉ để chết thêm lần nữa trong uất ức.
Có người chế nhạo:
“Cậu Phó đúng là cao tay, nuôi tiểu thư nhà họ Triệu như nuôi thú cưng ấy.”
“Thú cưng gì chứ, chẳng qua là con khỉ cho người ta ngắm nhìn mà thôi.”
“Cậu Phó, rốt cuộc cô ta làm gì khiến anh chán ghét đến thế, kể tụi tôi nghe chút đi nào.”
Phó Vũ Trạch không trả lời, chỉ làm ra vẻ tiếc nuối:
“Các người không hiểu đâu…”
Nhưng câu trả lời lập lờ ấy, trong mắt người khác lại chính là lời xác nhận cho mọi lời đồn ác ý.
Tôi không còn hơi sức đâu để đôi co với bọn họ nữa.
Chỉ hy vọng ông nội về sớm, nhìn thấy tôi trong bộ dạng thế này… thì mấy người nhà họ Phó có mười cái mạng cũng không đủ gánh.
Lúc đó, Giang Mạn Lệ cũng xuất hiện. Cô ta lắc lư người, bò rạp xuống cửa từ đường.
“Cô Triệu, cô nhận sai đi mà.”
Thấy tôi không phản ứng gì, có người đẩy cửa bước vào.
“Triệu Khả Tình trông không ổn lắm nhỉ…”
“Nhìn yếu ớt thế kia, chẳng lẽ bị bệnh gì dơ bẩn rồi? Ghê chết đi được.”
Lập tức có kẻ cợt nhả: “Cô Triệu, hay là để tôi giúp cô bớt khó chịu nhé?”
Giọng điệu bẩn thỉu khiến tôi buồn nôn.
Phó Vũ Trạch còn hùa theo:
“Cậu làm sao mà đủ, cô ta một mình phải cả đám mới chơi được.”
Tôi hít sâu một hơi, giọng yếu ớt như muỗi kêu:
“Phó Vũ Trạch, đủ rồi… Sự chịu đựng của tôi có giới hạn.”
Có người hỏi: “Cô ta vừa nói gì vậy?”
Giang Mạn Lệ đưa tay bịt miệng, giả vờ kinh ngạc.
“Ôi trời, cô Triệu sao lại nói ra những lời như thế…”
Lập tức có kẻ hóng chuyện: “Cô ấy vừa nói gì cơ?”
Giang Mạn Lệ cúi đầu, ngón tay đặt lên môi, ra vẻ ngây thơ:
“Cô ấy nói… cô ấy chịu không nổi nữa rồi…”
Tiếng cười dâm tục vang lên khắp đám đông.
Một thiếu gia từng theo đuổi tôi nhìn tôi bằng ánh mắt tham lam:
“Này, Triệu Khả Tình, trước kia cô khinh tôi, bây giờ thế này đi, cô cầu xin tôi một câu, tôi sẽ ‘giúp’ cô.”
Có người vỗ vai hắn cười:
“Cậu Phó còn ở đây, đến lượt cậu chắc?”
Phó Vũ Trạch nhìn tôi đầy ghê tởm:
“Tôi thấy dơ.”
Ngay sau đó, anh ta ngồi xổm xuống, mạnh mẽ bóp cằm tôi, nhét một quả táo thối vào miệng tôi.
Tôi cố nén cơn buồn nôn, dùng hết sức mình cắn thật mạnh vào tay anh ta, đến khi miệng đầy máu tươi mới buông ra.
Phó Vũ Trạch lập tức tát thẳng vào mặt tôi:
“Triệu Khả Tình! Cô dám cắn tôi?!”
Tôi nhổ bã táo lên mặt anh ta, cười lạnh:
“Kẻ vô ơn.”
Nghe vậy, cơn giận của Phó Vũ Trạch tan biến, thay vào đó là ánh mắt hứng thú.
“Cô từng có ơn với tôi lúc nào?”
Nói xong, anh ta ôm lấy Giang Mạn Lệ đang cười cợt nhìn trò vui.
“Mạn Lệ mới là ân nhân của tôi.”
Rồi anh ta mấp máy môi nói với tôi:
“Tôi sống lại chỉ để báo ơn cho cô ấy.”
Tôi bật cười — báo ơn?
Tôi vẫy tay gọi anh ta lại, Phó Vũ Trạch vẫn nghĩ tôi là người trọng sinh, tưởng tôi sắp nói điều gì đó với anh ta.
Anh ta liền buông Giang Mạn Lệ ra, ghé sát tai tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
“Báo ơn? Đợi nhà họ Phó sụp đổ rồi tính. Không có tôi, anh sống được bao lâu nữa?”
Nghe xong, Phó Vũ Trạch bóp chặt cằm tôi.