Chương 2 - Định Mệnh Hoa Cưới

Tôi chỉ là… không muốn chết thêm lần nữa trong tay các người mà thôi.

“Yên tâm, một tháng nữa tôi sẽ…”

“Tiểu thư! Không xong rồi!”

Còn chưa kịp nói hết, một người giúp việc hoảng hốt chạy vào, vừa khóc vừa nói với Hứa Lan Yên:

“Chó của cô chết trong phòng của đại tiểu thư rồi ạ!”

“Bốp!”

Ngay giây sau đó, cái tát của Chu Hoài Sơ giáng thẳng vào mặt tôi.

2

Tôi bị tát lệch cả đầu, máu chảy dài từ khóe miệng.

Hứa Lan Yên ôm xác con chó nhỏ, khóc đến mức ruột gan đứt đoạn, còn người giúp việc thì một mực khẳng định tối qua chính mắt cô ta thấy tôi bế con chó vào phòng mình.

“Còn kiểm tra camera gì nữa? Không phải cô thì còn ai vào đây nữa?” Chu Hoài Sơ ôm lấy Hứa Lan Yên, căm phẫn trừng mắt nhìn tôi.

“Từ nhỏ đến lớn, cô vì bắt nạt Yên Yên mà làm bao nhiêu chuyện xấu rồi còn gì?”

Rõ ràng là tôi đã sống qua một kiếp, nhưng nghe những lời này, tim tôi vẫn đau đến nghẹt thở.

Tôi nhớ lại khi con vẹt tôi nuôi mười năm bị con chó của Hứa Lan Yên cắn chết, chẳng một ai an ủi tôi.

Họ còn nhổ lông, lột da con vẹt, nấu cho con chó ăn, rồi khen: “Thông minh lanh lợi thật.”

Từ khoảnh khắc Hứa Lan Yên được cha tôi mang về nhà, họ đều thương cảm cho hoàn cảnh sống nhờ của cô ta, và lòng họ cũng dần lệch hẳn về một phía.

Từ đó, chẳng còn ai muốn nghe tôi nói gì nữa.

“Nếu chị không ưa nó, em có thể nhốt nó vào lồng mà, sao phải ra tay độc ác đến vậy…”

Hứa Lan Yên càng khóc, họ càng xót xa, càng ghét bỏ tôi.

Hôm sau, họ dẫn mấy con chó sói xông thẳng vào phòng tôi.

“Yên Yên, em nhìn xem, con nào cắn hăng nhất, sau này nhất định sẽ bảo vệ được em.”

Bọn họ nhìn Hứa Lan Yên cười rạng rỡ, ánh mắt cưng chiều, rồi đóng sập cửa lại.

Mạch máu toàn thân tôi như đông cứng lại.

Tôi sợ chó nhất, mà mấy con sói ấy lập tức nhào lên người tôi.

“Cứu với, cứu tôi với ——”

Tôi lao về phía cửa, nhưng không ai phản hồi tiếng kêu cứu.

Tôi bị chó xé xác suốt nửa tiếng, đến khi thương tích đầy người, kiệt sức ngã xuống sàn.

“Yên tâm, đều là chó đã tiêm phòng rồi, cô chỉ bị thương ngoài da thôi.” Từ Diệu bước vào, ném băng gạc xuống bên cạnh tôi.

Còn tôi thì nhìn bóng lưng Hứa Lan Yên dắt chó rời đi với nụ cười hớn hở, khẽ cười nhạt.

Từ Diệu thấy vẻ mặt tôi, chân khựng lại, rồi sau cùng ném cho tôi mấy lọ thuốc, quay người bỏ đi.

Tôi biết, vô ích thôi.

Nhưng không sao, dù sao tôi… cũng sắp rời khỏi đây rồi.

Mười ngày sau, Giang Hạc Dữ gửi sính lễ đến nhà tôi.

Cha tôi nhìn phòng khách đầy quà cưới đến không còn chỗ để, mặt mày rạng rỡ, bảo tôi kiểm kê rồi đem cất vào kho.

Đúng lúc đó, Hứa Lan Yên cũng về nhà.

“Dây chuyền đẹp quá, chị ơi, sao chị lại mua nhiều đồ thế này?”

“Có thể tặng cho em không?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Hứa Lan Yên đã mở chiếc hộp trên cùng ra.

“Đó không phải của tôi.” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, cũng nhìn sang Chu Hoài Sơ đang đứng phía sau:

“Là quà mà vị hôn phu của tôi gửi tới.”

Chu Hoài Sơ đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức bị khinh thường thay thế.

“Hứa Lâm Khê, cô diễn trò tự biên tự diễn thú vị lắm à?”

“Cô tưởng chỉ cần mua đống đồ này, tôi sẽ thật sự trở thành vị hôn phu của cô chắc?”

“Chị không muốn tặng em thì thôi, cũng không cần bịa ra lý do như vậy mà.” Hứa Lan Yên lại tỏ vẻ tội nghiệp nhìn tôi, còn Chu Hoài Sơ thì chẳng ưa nổi cái kiểu “ỷ thế hiếp người” của tôi, liền dắt Hứa Lan Yên vào phòng tôi.

“Nếu đã mua nhiều đồ mới vậy, thì đem đám đồ cũ này đập nát luôn đi.”

Anh ta tiện tay đưa cho Hứa Lan Yên một cái hộp, hoàn toàn phớt lờ tiếng hét xé lòng của tôi:

“Không! Đừng mà!”

m thanh thủy tinh vỡ vang lên, tim tôi như cũng vỡ tan cùng lúc ấy.

“Đó là di vật của mẹ tôi… xin các người…”

Tay Chu Hoài Sơ khựng lại, dáng vẻ tôi ngã nhào xuống đất, bật khóc thảm thiết khiến anh ta thoáng do dự, bước về phía tôi một bước.

Nhưng đúng lúc ấy, cha tôi lại bước vào, liếc nhìn một cái rồi hờ hững phẩy tay:

“Lâm Khê, con đã có được nhiều thứ như vậy rồi, lấy mấy món này dỗ cho em con vui vẻ một chút thì có sao đâu.”

Nửa tiếng sau, giữa căn phòng bừa bộn tan hoang, tôi quỳ giữa đống mảnh vỡ, đôi tay đầy máu, ánh mắt ráo hoảnh không rơi nổi giọt lệ nào, vẫn cố gắng lục tìm trong tuyệt vọng, mong còn sót lại một món trang sức nguyên vẹn.

Nhưng không có lấy một món.

Báo cáo