Chương 7 - Định Mệnh Của Hai Chị Em
18
Một tháng sau, nắng sớm Trường An rọi qua song cửa khách điếm rơi trên mặt ta. Ta nheo mắt, để luồng khí tự do, trong lành ngoài cung thấm vào tận tâm can.
Kinh thành tỉnh giấc; tiếng rao, tiếng chân, tiếng cười hòa làm một, khói lửa nhân gian mà ta từng mơ hoài. Phụ nhân dắt con mua rau, thiếu nữ rủ nhau dạo bước; tất thảy bình phàm, mà chân thực đến ấm mắt.
Ta dạo bước trên phố dài tấp nập, không còn lo truy binh, không còn vòng xoáy tính kế.
Đi ngang một thư xá, bỗng nghe tiếng đọc sách ngân vang; giữa đó, tiếng trẻ gái trong trẻo xen lẫn rõ ràng.
Ta mỉm cười: Thái hậu quả nhiên không nuốt lời.
Đến trường đình ngoài thành, bỗng thấy một bóng người quen thuộc. Y quay lại, chính là đại thái giám bên cạnh Thái hậu.
Y khom mình dâng một bọc vải xanh:
“Thái hậu sai nô đợi cô nương ở đây. Người nói trời đất bao la, cô nương rồi cũng cần lộ phí.”
Trong bọc, ngoài bạc tiền, còn có một tờ hộ tịch mới tinh, mục tên không còn là “Phù Loan”, mà mực đen viết rõ “Vọng Thư”; thân phận: hoàng thương phụ trách công thu mua của hoàng thất.
Lão thái giám khẽ nói:
“Thái hậu bảo, cô nương tự có giang sơn để mở lối. Trong cung đã có người, còn đường ngoài cung, mong cô nương bước cho vững.”
Ta nắm chặt tờ văn thư, lòng sáng bừng: người đã ban cho ta chỗ đứng như nam nhân, từ nay đời ta do chính ta định. Như lời hẹn thuở trước, vì nữ nhân thiên hạ mở một con đường mới.
Nhiều năm sau, mưa bụi Giang Nam mờ ảo. Ta đứng dưới hiên, lắng nghe tiếng đọc bài vọng ra từ thư viện, khẽ thở một luồng khí trắng.
Ấy là “Vọng Thư Thư Viện” thứ mười tám do ta tài trợ dựng nên.
Những năm qua thân phận hoàng thương cho ta nhiều tiện lợi; mỗi đến một nơi, ta lại bỏ tiền mở học xá, dân chúng cảm kích, đều lấy tên ta mà đặt.
Ngồi nhìn mây đến mây đi, cho nữ nhi được đồng học với nam nhi, cùng tắm nắng sớm, ấy là nguyện ước nửa đời của ta.
Xã trưởng muốn dựng bia tán đức, ta lắc đầu từ chối:
“Không cần bia, không cần miếu. Chỉ xin đưa mọi bé gái trong thôn vào thư viện là đủ.”
Vì y nài ép mãi, ta ở lại lâu thêm vài bữa.
Một trưa mưa mỏng như tơ, ta đang dạy chữ cho đám trẻ, ngoài cửa bỗng ồn ào.
Vài đại hán xốc nách một thiếu nữ quát tháo:
“Ngọc Nô là a hoàn nhà ta mua! Học hành gì? Muốn tạo phản chắc?!”
Ta kéo cô bé run rẩy ấy ra sau lưng, lẳng lặng giơ cổ tay, để lộ chiếc vòng ngọc.
Mấy tên kia mặt tái như tro, phủ phục cầu xin tha tội.
Thiếu nữ níu chặt vạt áo ta mà khóc, hệt như năm xưa cô bé đi chân trần của đêm tối đã từng.
Ta vuốt mái tóc muội, nhìn dãy núi xanh mờ trong mưa, giọng nhẹ như tơ nước:
“Đừng sợ, ta đưa muội đi.
Từ hôm nay, muội tên là Thanh Sơn:
núi xanh tự tại nước biếc trường lưu.
Nguyện một đời muội, quy về tự do.”
(hết)