Chương 1 - Định Mệnh Của Con Gái Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ tôi đổi điện thoại mới, nhờ tôi giúp bà đồng bộ danh bạ.

Một liên hệ có biệt danh là “Tổng Giám đốc Vương” trượt ngang qua màn hình, không có ảnh đại diện.

Tôi vốn không để ý, cho đến khi liếc thấy dòng ghi chú ở mục nghề nghiệp.

【Định mệnh của con gái tôi】

Tôi thấy vừa buồn cười vừa hoang đường, tiện tay nhấn vào trang chỉnh sửa để xóa câu nói đùa này đi.

Rồi tôi thấy nội dung ghi chú: 【Tổng Giám đốc Vương – 50 vạn – yêu cầu còn trinh, dễ kiểm soát】

Đầu óc tôi ong một tiếng, cầm điện thoại lao thẳng vào bếp.

Mẹ tôi đang hầm canh cho em trai tôi, thấy sắc mặt tôi không ổn, liền lau tay.

Tôi giơ điện thoại lên, giọng run run: “Cái này là sao?”

Bà liếc nhìn một cái, điềm nhiên cất điện thoại vào túi, rồi quay người tiếp tục khuấy nồi canh.

“À, đối tượng mẹ giới thiệu cho con đấy. Tổng Giám đốc Vương chịu bỏ 50 vạn tiền sính lễ, vừa hay có thể đặt cọc mua nhà cho em trai con.”

1

“Mẹ… mẹ vì tiền cọc nhà cho em mà bán con luôn hả?”

Tôi nhìn chằm chằm vào gò má của mẹ tôi – Lưu Thục Phân, cố tìm chút dấu vết đùa giỡn.

Không có.

Bà thậm chí không thèm quay đầu lại, chỉ chuyên tâm hớt bọt trong nồi canh.

“Gì mà gọi là bán? Em trai con sắp cưới vợ, chị là chị gái, góp chút sức, không phải lẽ đương nhiên à?”

Cửa phòng trong “két” một tiếng mở ra, em tôi – Lâm Tử An đứng dựa lười biếng vào khung cửa.

“Chị, em nhìn giúp chị rồi, ông Vương đó cũng không đến nỗi nào.”

“Già thì già, đầu thì hói, bụng thì bự, nhưng có tiền chẳng phải là được rồi sao?”

Tôi tức đến run cả người, quay sang nhìn ba tôi – Lâm Kiến Quốc.

Ông thở dài, vỗ vai tôi.

“Vị Hi, mẹ con cũng là vì lo cho con thôi.”

“Con gái mà, sự nghiệp tốt mấy thì có ích gì? Tìm được chỗ dựa có tiền mới là chuyện nghiêm túc.”

“Vì con?” Tôi bật cười lạnh lẽo.

“Hồi trước hai người bắt con nộp thẻ lương, nói là để dành tiền cưới chồng.”

“Giờ thì sao? Tiền cưới của con định lấy đi đặt cọc nhà cho em con à?”

Trong cái thẻ đó là mồ hôi nước mắt con tích góp suốt bảy năm tranh tụng khắp nơi mà có.

Mẹ tôi cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, thìa múc canh đập mạnh lên bếp.

“Cho em trai con dùng thì sao? Người một nhà cần gì phân rạch ròi như vậy!”

“Em trai con là gốc rễ của nhà họ Lâm chúng ta, nó tốt thì cả nhà mới tốt!”

Tôi nhìn gương mặt cả nhà ai cũng xem chuyện này là đương nhiên, chỉ thấy nực cười đến cực điểm.

“Cái cuộc xem mắt quái quỷ đó, tôi nhất định không đi.”

Tôi ném lại câu đó, xoay người về phòng.

Sau lưng vang lên tiếng cười lạnh lẽo của mẹ tôi.

“Chuyện này không đến lượt mày quyết định đâu.”

Sáng hôm sau, tôi vẫn chuẩn bị đi làm như thường lệ.

Vặn tay nắm cửa, tôi phát hiện cửa bị khóa trái.

Tôi thử mấy lần, cánh cửa như thể bị hàn chết từ bên ngoài.

“Đừng phí công vô ích nữa.”

Giọng nói đắc ý của mẹ tôi vang lên từ bên ngoài cánh cửa.

“Khi nào chịu đi gặp Tổng Giám đốc Vương, khi đó tao mới mở cửa cho mày. Không nghĩ thông thì cứ ngoan ngoãn ở trong đó đi!”

Trái tim tôi hoàn toàn chìm xuống đáy.

Nhưng tôi không hề khóc lóc như bà ta tưởng tượng.

Là một luật sư, tôi hiểu rõ, càng trong tình huống thế này, càng phải giữ bình tĩnh.

Tôi lục trong tủ ra một chiếc đồng hồ thông minh cũ, mở nguồn, kết nối Bluetooth.

Thành công rồi.

Có lẽ họ không biết, bây giờ đồng hồ cũng có thể gọi điện được.

Tôi lập tức gọi đến số điện thoại của ban quản lý khu nhà.

“Ban quản lý phải không? Nhà tôi hình như bị rò rỉ khí gas, mùi rất nồng!”

“Tôi bị nhốt trong phòng ngủ, ba mẹ tôi có thể đã ngất ngoài phòng khách, mau đến cứu tôi với!”

Chưa đến mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Tôi nghe thấy Lưu Thục Phân hoảng hốt giải thích: “Không có đâu, không có rò rỉ khí gì hết…”

Giọng bảo vệ nghiêm nghị: “Có một cô gái báo cảnh sát, nói bị nhốt trong phòng ngủ, nghi ngờ có rò rỉ khí gas!”

Tôi vội vàng hét lớn: “Cứu với! Tôi ở trong này!”

Rất nhanh, ổ khóa bị mở ra.

Ngoài cửa, sắc mặt mẹ tôi xám xịt, còn ba và em trai tôi thì hoàn toàn ngây người.

Tôi không để ý đến họ, chỉ cúi đầu xin lỗi ban quản lý và bảo vệ: “Có lẽ tôi ngửi nhầm, làm phiền mọi người rồi.”

Mẹ tôi tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi được bảo vệ hộ tống rời khỏi nhà.

Trên đường đến văn phòng luật, điện thoại của ba tôi gọi đến, giọng ông vẫn dịu dàng như mọi khi.

“Vị Hi, lần này mẹ con làm quá thật, ba thay bà ấy xin lỗi con.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)