Chương 8 - .2 - Đỉnh Lưu Khó Chìu
Công ty làm sao có thể mặc kệ, Tuyết Lê vừa xuống máy bay, điện thoại di động vừa mới khởi động máy đã bị gọi đến hết pin tắt máy, trong đó có một người lại hỏi cô có muốn đổi nghề đổi nghệ sĩ hay không?
Tuyết Lê không cần mở weibo cũng biết ngay Dư Tự Ngôn lại đang gây chuyện, cô hít sâu một hơi, lấy điện thoại dự phòng ra bấm số điện thoại của Phó Nhất, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Đang chuẩn bị cùng bạn gái quần nhau một hồi lại bị dọa đến lập tức héo Phó Nhất: "......”
Tuyết Lê dẫn theo một ảnh đế, một ca thần, Dư Tự Ngôn chỉ ký hợp đồng trói buộc mười tám tháng, từ một người chỉ có vẻ bề ngoài tuyến mười tám biến thành đỉnh lưu, đối với tư bản mà nói, một Tuyết Lê bằng vài đỉnh lưu hạng một.
Vì để đào được Tuyết Lê, Lâm Cẩm Chi vận dụng công lực cả đời của anh ta, người anh em này làm gì không được, anh ta coi Tuyết Lê là mục tiêu theo đuổi số một.
Phân tích nghiên cứu theo chiều ngang, đối phương không thiếu tiền không thiếu danh tiếng, hình như cái gì cũng không thiếu, trong một lần tình cờ, anh ta phát hiện đối phương trước khi làm người đại diện đã làm ở nhãn hiệu thời trang của tập đoàn một năm, đó là nơi anh trai của anh ta vừa mới lập công ty ở bang Lincoln, hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Lâm Cẩm Chi trong lúc vô tình nhắc tới anh trai nhà mình, ánh mắt Tuyết Lê mấy lần biến ảo, lấy phán đoán chuyên nghiệp của Lâm nhị thiếu, người phụ nữ có hứng thú với anh trai của minh, anh ta liền lấy đại nghĩa diệt thân lấy danh nghĩa ca ca lừa gạt, không, là đề nghị thiện ý, lại lấy hiệp ước bất bình đẳng bóc lột Dư Tự Ngôn đem Tuyết Lê kéo vào lửa, thế cho nên Tuyết Lê cho rằng, hàng này là coi trọng Dư Tự Ngôn.
Tiếp xúc lâu mới biết được, thì ra không phải cái loại vừa ý kia, chỉ là fan não tàn của Dư Tự Ngôn mà thôi, cho nên nổi tiếng hay không không quan trọng, mấu chốt là xem mình có fan có tiền hay không, vừa vặn là fan não tàn, vậy thì quá hoàn hảo.
Cho nên tất cả mọi người trong công ty bao gồm cả Lâm Cẩm Chi cũng không dám làm càn với Tuyết Lê, nhưng Tuyết Lê có thể làm được bước này, không thể bỏ qua quan hệ với Song Thương Kỳ Cao, Dư Tự Ngôn bình thường gây họa, Tuyết Lê đều sẽ mắng trợ lý của cậu trước, sau khi bớt giận, mới bình tĩnh đi chùi mông.
Chủ yếu chị phát hiện, trực tiếp mắng Dư Tự Ngôn da mặt dày căn bản không được gì, mà mắng người bên cạnh cậu, cậu ngược lại sẽ thu liễm một chút, chiêu này lần nào cũng thành công.
Phó Nhất còn chưa kịp bình tĩnh, quần áo không kịp mặc, mở điện thoại ra, không ngừng nói lời xin lỗi: "Cậu ấy đã thề cùng tôi, nếu như đăng bậy thì là chó, nên tôi mới đưa mật mã weibo cho cậu ấy, cậu ấy nói...... cậu ấy nói hai ngày nay cũng không có thông báo, cũng có thể học tập người ta hút fan, haiz
!"
“Có đôi khi tôi nghi ngờ cậu là do công ty đối thủ phái tới. "Tuyết Lê lạnh lùng nói xong cúp điện thoại.
Dư Tự Ngôn từ bồn tắm đi ra, trên cổ còn vướng một mảnh cánh hoa hồng, cũng không phải do cậu yếu ớt, mà là nghe nói lúc ngâm mình có hoa hồng cùng rượu vang rất hợp, Dư Tự Ngôn cảm thấy tâm tình như hôm nay nhất định phải rượu vang đỏ mới có thể giảm bớt.
Tiếng chuông điện thoại di động đã đột phá cực hạn yên tĩnh của Cẩu Đản, cậu một bên miễn cưỡng nghe điện thoại, một bên cầm khăn lông lau tóc, từ lỗ mũi hừ ra một tiếng: "hửm?"
“Tổ tông! Ôi! Tổ tông!" Đột nhiên nghe thấy giọng nói, khiến Phó ở đầu dây bên kia nhất thời quên mất mở miệng như thế nào.
Dư Tự nói: "Câu hơn nửa đêm tới đây quấy rầy tình phụ tử của chúng ta là vì muốn nhận tổ quy tông?"
“Cậu không phải đã từng thề với tôi tự đăng weibo là chó con sao?" Phó Nhất nghiến răng nghiến lợi nói:"Tôi có phải nên gọi cậu là chó Dư hay không?"
Dư Tự Ngôn cảm nhận được tóc không còn giọt nước nào nữa, đem khăn lông đặt lên bàn, mở Ipad ra, nghe vậy vui vẻ nhướng mày nói: "Vừa rồi là cậu gọi tổ tông, bây giờ nói tổ tông là chó?”
Dư Tự Ngôn nhìn weibo đã treo lửa của mình, nhịn không được thở dài: "Ông đây chỉ tùy tiện nói vài câu, như thế nào lại bị mắng lên hot search?”
Phó Nhất: "Cho nên lúc ngài đăng bài có thể dùng não suy nghĩ một chút hay không?”
Dư Tự Ngôn: "Mẹ nó, cậu nói cái này còn là tiếng người sao? Cái gì gọi là [xem ra Thượng Đế cho ngươi bề ngoài xinh đẹp, đóng cửa sổ não của ngươi lại!]
Ngón tay của cậu lách cách gõ: "Xem ra các hạ mở sọ giải phẫu không thế nào thành công a!" ngay lúc cậu chuẩn bị ấn "Gửi đi", điện thoại bên kia truyền đến một tiếng rít gào: "Dừng tay --"
“Em xin anh, tổ tông! Vì mạng sống của em, xin đừng làm gì hết, càng không nên trả lời bất cứ ai." Phó Nhất nói:" Mở cửa! Tôi đến cửa nhà cậu rồi.”
Cửa vừa mở ra, Phó Nhất giống như một cơn gió lốc chạy nhanh vào nhà, Dư Tự Ngôn một tay kéo anh lại, "Cậu đến rất đúng lúc, mau dùng acc của cậu mắng chửi người cho tôi!”
Phó Nhất đột nhiên có chút không muốn đi vào, lao lực quá độ nói: "Tổ tông, anh buông tha cho em đi, chị Tuyết Lê, vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại mắng tôi.”
Dư Tự Ngôn bảo anh thay giày, đẩy người lên sô pha phòng khách, "Mau đưa số của cậu đây, vừa vặn tâm tình ông đây không tốt, mắng không chết bọn họ.”
Phó Nhất Nhất sắc mặt xanh xao, lẩm bẩm: "Tâm trạng cậu không tốt sao có thể bằng tôi, cậu có biết vừa rồi tôi đang làm gì mà không bị chị Tuyết Lê mắng cho một trận không?"
Dư Tự Ngôn từ tủ lạnh lấy ra một chai nước đưa cho Phó Nhất, thuận miệng nói: "Không phải là đang làm việc chứ?"
Thấy Phó một lúc lâu không nhận, thấp giọng nói: "Đang chuẩn bị đây!”
Nghe vậy Dư Tự Ngôn phát ra tiếng cười cực kỳ thảm hại.
Phó Nhất: "......”
Kiếp trước tôi nợ cậu!
Dư Tự Ngôn ôm bụng, cười ước chừng năm phút, cậu cười ra nước mắt, bấm gọi Tuyết Lê: " Chị Tuyết Lê, về rồi ha, em còn tính đi đón chị đây!"
Tuyết Lê: "Không cần, cậu đã đón tôi đến Tây Thiên rồi.”
“..." Dư Tự Ngôn:"Phi phi phi! Lời này chị cũng dám nói lung tung ha.”
Tuyết Lê: "Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”
Dư Tự Ngôn nhìn Phó Nhất, người sau làm cái động tác cắt cổ, cậu cảm thấy đối phương quả thật tương đối thảm, bất đắc dĩ nói: "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, em xóa bài đăng nhé?"
Tuyết Lê cười nói: "Ngoan......”