Chương 4 - Điều Kiện Chết Chóc

“Làm chứng tôi xin nhận,” Trần Lâm bỗng lên tiếng, “sáng nay chính tôi thấy Hồng Mai mặc chiếc áo này vào thành phố.”

“Cô ấy còn nói với tôi là định làm ăn lớn, kiếm thêm chút tiền. Chị dâu can ngăn thì bị cô ấy tát một cái.”

“Cũng chỉ vì bất đắc dĩ, tôi mới đến đồn công an tố giác cô ấy. Vừa hay phía công an cũng có bằng chứng rõ ràng, tôi không còn gì để nói.”

Vừa dứt lời, anh ta liền kéo Tưởng Mẫn từ trong nhà ra — dấu bàn tay đỏ lừ trên mặt cô ta khiến tất cả mọi người đều sững sờ hít một hơi lạnh.

Quả thật… anh ta diễn xuất quá tốt.

Khoảnh khắc ấy, trái tim đã chết của tôi tan thành bụi vụn.

“Đả đảo phần tử đầu cơ tích trữ!”

“Đả đảo Trình Hồng Mai!”

Không biết ai hét lên giữa đám đông, cả con hẻm bùng nổ trong giây lát. Vô số đá sỏi, trứng thối bị ném tới tấp về phía tôi.

Tôi buộc phải cúi người xuống, ôm chặt con gái trong lòng, dùng đầu và lưng mình che chắn thay cho con giữa cơn mưa gạch đá và thóa mạ.

Giữa lúc hỗn loạn, Trần Lâm lao ngược chiều đám đông đến bên tôi, vẻ mặt đầy lo lắng, đưa tay chắn trước mặt tôi.

Nhìn thì như người chồng tốt bảo vệ vợ, nhưng miệng anh ta lại nói ra những lời độc ác nhất:

“Hồng Mai, chuyện đến nước này rồi, em cứ nhận đi cho rồi.”

“Em mà nhận, sau này ra tù, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm vợ chồng.”

“Còn nếu em không chịu nhận, thì chúng ta lập tức ly hôn. Đến lúc đó xem em sống kiểu gì.”

Kiếp trước, tôi sợ nhất là anh ta không cần tôi nữa.

Bởi vì trong thời kỳ đặc biệt này, tôi không biết nếu bị vứt bỏ, một người phụ nữ như tôi sẽ sống sao cho nổi.

Nhưng giờ đây, tôi không còn sợ nữa.

Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, rồi mạnh mẽ đẩy anh ta ra, sau đó giật phắt chiếc áo khoác rộng thùng thình đang mặc, để lộ cơ thể đầy đặn sau sinh:

“Các anh công an, đúng là chiếc áo đó là của tôi. Nhưng tôi mới sinh con chưa đầy một tháng, bụng còn chưa co lại, từ lâu đã không mặc vừa quần áo thời con gái rồi!”

Cả xóm đột nhiên im bặt trong thoáng chốc, đến mấy anh công an cũng đứng ngẩn ra.

Trần Lâm và Tưởng Mẫn nhìn nhau, ánh mắt bắt đầu hoảng loạn.

Còn tôi thì tranh thủ chụp lấy chiếc áo trong tay công an, đặt con xuống đất, vội vàng mặc thử lên người.

Tôi sinh con rất khó, phải vật lộn suốt 48 tiếng mới sinh được con bé.

Cũng vì thế mà dáng người tôi hồi phục cực kỳ chậm.

Đặc biệt là vùng bụng nhão và chảy xệ, chiếc áo từng vừa khít với tôi, giờ thậm chí còn không cài nổi nút.

Nhìn từ phía sau, dáng người tôi cũng hoàn toàn khác biệt so với thời chưa sinh con.

Kế hoạch ban đầu của Trần Lâm là nhốt tôi vào phòng củi, để Tưởng Mẫn mặc áo của tôi đi chợ đen đánh tráo thân phận — một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng hắn quên mất, hắn là chồng tôi, lại chưa bao giờ để tâm đến tôi — rằng tôi đã không còn là cô gái nhỏ dáng người thon gọn năm nào.

Thấy tôi thử đi thử lại mấy lần mà vẫn không cài được nút áo, thậm chí còn bung mất hai cái nút, các anh công an bắt đầu im lặng.

Ánh mắt nghi ngờ dần dần chuyển hướng về phía Trần Lâm:

“Thầy Trần, anh chắc chắn người ra khỏi nhà sáng nay là vợ anh chứ?”

Ngay lúc đó, một người hàng xóm vỗ đùi đánh đét:

“Giờ tôi mới nhớ ra, vợ thầy Trần trước giờ toàn mặc lại đồ của chị dâu anh ấy mà!”

“Đúng rồi, cái áo này là hiếm hoi lắm mới thấy cô ấy tự may.”

“Nghĩa là trước đây dáng hai người giống nhau, đều thuộc dạng mảnh mai thon thả.”

“Chứ còn gì nữa! Bây giờ vợ thầy mặc không vừa thì rõ ràng là chị dâu mặc ra ngoài rồi còn gì!”

Từng lời từng chữ như kim đâm khiến trán Trần Lâm toát mồ hôi lạnh.

Tôi cầm chiếc áo, từng bước tiến về phía Tưởng Mẫn, yêu cầu cô ta tự mình chứng minh trong sạch. Nhưng cô ta hoảng hốt lùi dần về phía sau, không dám bước tới.

Ngay lúc ấy — “bốp!” — một cái tát như trời giáng bất ngờ giáng xuống mặt tôi.

Trần Lâm ra tay rất mạnh, hét lên:

“Trình Hồng Mai! Cô định làm gì? Cô muốn vu oan cho chị dâu sao? Sáng nay chính tôi đưa chị ấy về nhà mẹ đẻ, tôi có thể làm chứng, chị ấy tuyệt đối không đến chợ đen!”

Cú tát quá mạnh, khiến một bên tai tôi ù đi, hoàn toàn không còn nghe thấy gì nữa.

Nhưng tôi lại không thấy đau, ngược lại còn cảm thấy… phấn khích.

Tôi mỉm cười nhàn nhạt:

“Đừng vội, Trần Lâm Tôi có nói là chị dâu đi đầu cơ tích trữ đâu.”

Rồi tôi quay về phía mẹ chồng — người vẫn nãy giờ đứng lặng trong đám đông — nhẹ nhàng nở nụ cười:

“Trong nhà này, ngoài chị dâu ra, còn ai mặc vừa chiếc áo này? Chẳng phải là mẹ chồng tôi sao?”

“Nói đi cũng phải nói lại, nếu anh bảo đã đưa chị dâu về nhà ngoại từ sáng sớm, thì anh là nhân chứng của chị ấy, có thể chứng minh chị ấy vô tội.”

“Vậy thì trong nhà này, người duy nhất có thể ra chợ đen… chỉ còn lại mẹ chồng tôi thôi nhỉ?”