Chương 2 - Điều Gì Đang Giấu Kín

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nghe nói cuối tuần này hai người đính hôn, tôi còn tưởng chị bận rộn chuẩn bị hôn lễ cơ mà!”

Trước khi tôi xin nghỉ để chuẩn bị đám cưới, nhân viên trong công ty luôn biết tôi là người nghiêm khắc, không ai dám dễ dãi bắt chuyện kiểu này.

Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống, đẩy phắt người phụ nữ trước mặt ra, nắm lấy tay nắm cửa, dùng sức đẩy vào.

Giang Trạch Thâm lập tức bước ra, cười ôm lấy eo tôi:

“Nhắn tin không trả lời, hóa ra là muốn tạo bất ngờ cho anh hả?”

Tôi không đáp, chỉ ngước mắt nhìn về phía cô gái đang đứng cạnh bàn làm việc, vẻ mặt ngoan ngoãn, giữ lễ.

Trắng trẻo, nhỏ nhắn, gầy guộc — quả thật là gầy hơn tôi.

Cô ta phát hiện ánh mắt tôi đang nhìn, liền mỉm cười gật đầu:

“Chào phu nhân.”

Chỉ một ánh nhìn đó, tôi đã thấy rõ sự khiêu khích và ác ý không hề che giấu.

Tôi gạt tay Giang Trạch Thâm đang ôm lấy mình ra, chậm rãi bước tới, nâng cằm cô gái lên:

“Cô tên gì?”

Cô ta không trả lời tôi, mà đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giang Trạch Thâm.

Tôi bật cười:

“Lúc cô vào làm tôi đang xin nghỉ phép, chắc còn chưa biết — công ty này tôi mới là người quyết định.”

“Sao thế, tôi là cổ đông lớn nhất, hỏi tên một nhân viên cũng không có tư cách à?”

Sự ngang ngược trong giọng điệu của tôi chẳng hề che giấu.

Cô gái lập tức đỏ mắt, tỏ vẻ như vừa bị bắt nạt.

Giang Trạch Thâm vội bước lên, kéo tay tôi xuống, chắn trước mặt cô ta, giọng mang theo ý trách móc:

“Giang Lệ là trợ lý mới anh tuyển, vừa đủ tuổi trưởng thành, chưa hiểu chuyện. Em làm gì mà nạt nộ cô bé như thế?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt không hài lòng của anh, nhếch môi cười:

“Sao? Đau lòng à?”

Sắc mặt Giang Trạch Thâm hoàn toàn sầm xuống:

“Thẩm Mị! Đây là công ty! Em xưa nay phân biệt rạch ròi công tư, sao hôm nay lại làm loạn thế này? Muốn để người ta cười vào mặt à?”

Mười ba năm qua đây là lần đầu tiên Giang Trạch Thâm lớn tiếng mắng tôi vì tính cách của tôi.

Trước đây có không ít người không ưa thái độ kiêu ngạo của tôi, cho rằng tôi điệu đà, phách lối.

Chỉ có Giang Trạch Thâm là chưa từng nghĩ vậy.

Anh từng lạnh nhạt cười với những người chê bai tôi mà nói:

“Thẩm Mị có gia đình, có bản lĩnh, đương nhiên có quyền kiêu ngạo. Hơn nữa, nếu mấy người không chọc vào cô ấy, thì cũng chẳng đến lượt cô ấy phát cáu. Tự soi lại bản thân đi.”

Vậy mà bây giờ, anh lại chẳng phân rõ đúng sai, chỉ vì một trợ lý mới mà mắng tôi.

Tôi khẽ lắc đầu:

“Chẳng có gì buồn cười cả.”

Vừa dứt lời, tôi đẩy Giang Trạch Thâm ra, giơ khung chat trên app “Tiểu Đẩu” trước mặt Giang Lệ, giọng nhẹ nhàng:

“Giang Lệ? Giải thích giúp tôi tài khoản này là sao?”

“Sao tôi lại không biết, vị hôn phu của tôi còn có một ‘cô vợ nhỏ’ trong công ty?”

3.

Giang Lệ lập tức rơi nước mắt, ánh mắt vẫn dán chặt vào Giang Trạch Thâm, như thể hy vọng anh sẽ đứng ra bảo vệ cô ta.

Nhưng Giang Trạch Thâm chỉ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, không nói một lời.

Cuối cùng vẫn chỉ là một cô bé mới lớn, Giang Lệ che mặt chạy ra khỏi văn phòng.

Đám nhân viên hóng chuyện cũng lập tức thu lại ánh mắt.

Tôi cười khẩy một tiếng, đưa mắt đảo qua một lượt, lập tức nhận ra vài điều.

Trên tường vốn treo bức tranh đoạt giải từ thời cấp ba của tôi, giờ đã bị thay bằng ảnh đại diện của Giang Lệ trên app Tiểu Đẩu.

Bộ ấm trà trên bàn làm việc bị thay thành máy pha trà sữa — trong khi Giang Trạch Thâm vốn không uống trà sữa.

Ngay cả bộ sofa cao cấp tôi đích thân chọn cũng bị bọc bằng vỏ bọc trắng kem in hình gấu con.

Tất cả… đều có dấu vết từ lâu.

Giang Trạch Thâm để ý ánh nhìn của tôi, mặt vẫn lạnh như tiền, kéo tôi rời khỏi công ty.

Ngồi lên xe, anh không nói một lời, đạp ga vượt đèn đỏ liên tiếp để lao thẳng về nhà.

Vừa về đến nhà, mặc kệ tôi giãy giụa, Giang Trạch Thâm đã vác tôi lên vai, ném thẳng lên giường, từng nụ hôn dày đặc rơi xuống như mưa.

Tôi không thể vùng vẫy thoát, mắt đỏ hoe, co gối thúc thẳng vào “em trai” của anh:

“Giang Trạch Thâm, anh điên rồi à?”

Anh đau đến khựng lại nửa giây, nhưng lập tức khống chế chân tôi, cúi người xuống, giọng lạnh lùng:

“Anh thấy em mới điên đấy, Thẩm Mị. So đo với một con nhóc, em cũng làm được à?”

“Sao? Sắp cưới rồi nên thiếu cảm giác an toàn? Vậy giờ anh cho em luôn!”

Anh vươn tay xé toạc váy áo tôi.

Tôi không còn giãy giụa nữa, chỉ bình tĩnh nhìn anh:

“Đây là bồi thường sau khi lén phén xong à?”

Chỉ một câu, anh bỗng chốc dịu lại.

Giang Trạch Thâm cuối cùng cũng buông tôi ra, bước ra ban công hút thuốc.

Hết điếu này đến điếu khác, rất lâu cũng không quay lại.

Tôi thay quần áo mới, bước ra ban công, cầm lấy bao thuốc — hơi sững người.

Giang Trạch Thâm bắt đầu hút thuốc từ năm 18 tuổi, suốt 7 năm qua chỉ hút đúng một loại — chính là loại đầu tiên tôi mua cho anh.

Cho đến trước chuyến công tác, anh còn năn nỉ tôi mua tiếp:

“Người ta thì được vợ mua thuốc, em cũng mua cho anh đi, bảo bối.”

Mấy cây thuốc mới tôi đặt vẫn còn đang trên đường vận chuyển.

Nhưng giờ trong tay anh lại là loại thuốc blueberry viên nổ — nổi tiếng được phái nữ ưa chuộng.

Tôi ngập ngừng một chút, cũng rút một điếu ra, châm lửa, rít một hơi sâu.

Ngọt ngấy.

Chính là mùi vị mà Giang Trạch Thâm ghét nhất.

Cho đến khi hút hết một bao, anh mới quay đầu nhìn tôi, ánh mắt như có chút cầu xin:

“Đừng làm loạn nữa được không, bảo bối?”

“Anh biết em sợ cưới, nhưng tụi mình bên nhau mười ba năm, em còn hiểu anh hơn cả chính anh. Em nghĩ anh sẽ ngoại tình thật sao?”

“Giang Lệ thật sự chỉ là trợ lý, anh thề.”

“Nếu em không muốn, anh sẽ sa thải cô ta ngay, tài khoản cũng xóa luôn, được chưa?”

Tôi cúi đầu, hàng mi khẽ run, nhìn đốm lửa từ tàn thuốc lập lòe trong buổi hoàng hôn xanh nhạt, cổ họng nghẹn lại:

“Chuyến công tác đó… anh đi một mình thật sao?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)