Chương 8 - Điều Bí Mật Trên Chiếc Xe Tải

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng ông ta không đến để an ủi.

“Trương Quốc Cường!” — chú Vương lao tới, nắm cổ áo ba tôi, gằn giọng — “Mày trả tiền cho tao! Nếu không có mày, vợ tao đâu có bỏ nhà đi! Gia đình tao đâu có tan nát! Tiền tao đâu có mất sạch!”

“Mày trả lại tiền của tao ngay!”

Ba tôi nhìn ông ta, vẻ mặt trơ lì, rồi bật cười điên dại.

“Vương Cương, mày còn mặt mũi đến đây đòi tiền tao à? Vợ mày tiêu tiền của tao! Còn mày đánh bạc thua là lỗi của mày! Mày đáng đời!”

Hai người lại lao vào nhau, đánh nhau ngay trước cổng tòa, lăn lộn giữa đám đông như hai con gà chọi bại trận.

Người qua đường tụ tập xem, chỉ trỏ, cười châm chọc.

Mẹ và tôi đứng ở cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng hỗn loạn ấy.

Mẹ quay lại, ngồi xuống, ôm chặt lấy tôi vào lòng.

“Diêu Diêu, chúng ta thắng rồi.”

Tôi ôm mẹ, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay bà, gật đầu thật mạnh.

Phải.

Chúng tôi đã thắng.

Không chỉ lấy lại những gì thuộc về mình, mà còn giành lại được lòng tự trọng và danh dự.

10

Cuộc sống sau khi ly hôn của mẹ, giống như bầu trời sau cơn mưa — trong xanh và rực rỡ.

Mẹ dùng số tiền chia được, cùng dì Lý, bác Lưu và mấy “chị em” trong nhóm, hợp tác mở một quán ăn nhỏ gần khu tập thể của đội xe.

Tên quán là tôi đặt — “Hướng Dương Tiểu Quán”.

Tôi nói với mẹ rằng, con hy vọng những ngày sau này của mẹ và các dì, sẽ luôn hướng về mặt trời, ấm áp và tươi sáng.

Quán ăn làm ăn tốt hơn mọi người tưởng.

Tay nghề nấu ăn của mẹ vốn đã ngon, dì Lý thì khéo léo niềm nở, bác Lưu lại giỏi tính toán sổ sách.

Vài người phụ nữ đồng lòng, biến quán nhỏ ấy thành một nơi tràn đầy tiếng cười và sức sống.

Rất nhiều tài xế trong đội xe và gia đình họ đều đến ăn.

Ai cũng nói, món ăn ở đây có hương vị của gia đình.

Mẹ trở thành bà chủ quán.

Bà bận rộn hơn trước, nhưng trên gương mặt lại luôn nở nụ cười.

Bà không còn là người phụ nữ phải dựa dẫm vào đàn ông, mà bằng chính đôi tay mình, trở thành ánh sáng của chính cuộc đời.

Mẹ đăng ký cho tôi học lớp vẽ tốt nhất, ủng hộ mọi ước mơ của tôi.

Cuối tuần, bà luôn dành thời gian đưa tôi đi công viên vẽ phong cảnh, hoặc cùng tôi đến thư viện đọc sách.

Ngôi nhà mới của chúng tôi có một khu vườn nhỏ phía trước.

Mẹ trồng đầy hoa hướng dương.

Mỗi mùa hè, khi ánh nắng chan hòa, những đóa hoa vàng rực rỡ đồng loạt hướng về phía mặt trời, sáng chói như cả một biển vàng.

Tôi thường ngồi trong sân vẽ tranh, còn mẹ thì ngồi bên cạnh tính sổ sách cho quán.

Ánh nắng len qua những cánh hoa, rải xuống người chúng tôi, ấm áp và bình yên.

Tôi vẽ một bức tranh.

Trong tranh là mẹ, là tôi, và phía sau là biển hoa hướng dương nở rộ.

Tôi mang bức tranh cho mẹ xem.

“Mẹ ơi, mẹ xem này, đây là ngôi nhà mới của chúng ta.”

Mẹ đón lấy, ngắm thật lâu.

Đôi mắt bà long lanh, ánh sáng lấp lánh như pha lê.

Bà ôm chặt tôi vào lòng, cằm tựa lên đầu tôi, giọng khàn đi.

“Diêu Diêu, con là đứa con ngoan nhất, là báu vật của mẹ.”

Tôi cũng ôm lại bà, bắt chước như ngày xưa bà dỗ tôi, khẽ vỗ nhẹ lưng bà.

“Mẹ cũng là người mẹ tốt nhất trên đời.”

Nhiều năm sau, mẹ mới kể cho tôi nghe toàn bộ những chuyện phức tạp năm ấy.

Nhưng vào lúc đó, trong thế giới non nớt của tôi, tôi chỉ biết một điều —

Chúng tôi đã thắng.

Chúng tôi có ngôi nhà mới, có cuộc sống mới, và có tự do.

Còn về ba — tôi gặp lại ông một lần duy nhất.

Hôm đó, ông say khướt, đứng lảo đảo trước cửa quán ăn của mẹ.

Tóc tai rối bù, quần áo dơ dáy, râu ria lởm chởm, trông tàn tạ và thảm hại.

Thấy mẹ, mắt ông sáng lên, loạng choạng bước tới.

“Diệp Linh… Linh Linh… anh sai rồi…”

Ông lắp bắp van xin, giọng lè nhè:

“Chúng ta quay lại đi… Anh hứa sẽ đối xử tốt với em và Diêu Diêu…”

Mẹ không nói gì, chỉ ra hiệu cho nhân viên trong quán giữ ông lại ngoài cửa.

Ông bị chặn lại, liền phát điên giữa đường, vừa khóc vừa gào, gây náo loạn.

Tôi đứng nhìn, trong lòng không còn hận, cũng chẳng còn yêu.

Tôi biết, mẹ cũng vậy.

Cuối cùng, có người đi đường gọi cảnh sát, và ông bị đưa đi.

Tôi nhìn qua ô cửa kính, thấy bóng lưng ông bị cảnh sát dìu lên xe.

Người đàn ông từng một thời cao lớn như ngọn núi, giờ chỉ còn lại như một hạt bụi nhỏ nhoi giữa đời.

Tôi hiểu, cuộc đời của ông đã không còn liên quan đến chúng tôi nữa.

Còn tương lai của chúng tôi, sẽ như những bông hướng dương trong vườn kia —mãi mãi, hướng về phía mặt trời.

(Hết toàn văn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)