Chương 5 - Điều Bí Mật Trên Chiếc Xe Tải
Trong đội xe có mấy người cũng theo hắn đánh bạc — trong đó có cả ba tôi và chú Vương.
Rồi từng người phụ nữ một, lần lượt gia nhập nhóm kín mà mẹ lập.
Ai cũng có nỗi khổ, sự tủi hờn chẳng biết nói cùng ai.
Trước đây, họ không dám mở miệng — sợ bị chê cười, sợ bị đánh, sợ bị cả cái vòng tròn nhỏ ấy cô lập.
Nhưng giờ, mẹ đã đứng ra đầu tiên.
Mẹ phân loại cẩn thận từng bằng chứng mình có.
Bà dạy dì Lý cách tra sao kê ngân hàng của chồng, cách lén xem lịch sử chi tiêu mà không để lộ dấu vết.
Bà dạy bác Lưu ghi lại thời gian chồng đánh bạc, tìm ra sòng bạc bí mật nơi họ tụ tập.
Mẹ còn liên hệ với một người em họ xa, là chuyên viên máy tính.
Người em ấy giúp mẹ khôi phục đoạn video hành trình bị “vô tình” xóa.
Hình ảnh trong video mờ và tối, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ:
Xe tải của ba tôi đậu trước một nhà nghỉ lạ hoắc.
Từ ghế phụ, thím Vương bước xuống, chỉnh lại áo, rồi khoác tay ba tôi cùng nhau bước vào trong.
Khung hình cuối cùng, là cảnh ba ngoái đầu lại, nhìn thẳng về phía ống kính — cười nhếch mép, một nụ cười vừa đắc ý, vừa khinh miệt.
Như thể đang chế giễu người đàn bà ngu ngốc đang ở nhà chờ mình.
Mẹ chụp lại khung hình đó, gửi vào nhóm kín.
Cả nhóm im lặng hồi lâu.
Rồi dì Lý nhắn một câu ngắn gọn:
“Diệp Linh, chị nói đi — chúng ta phải làm gì?”
Mẹ đáp lại tám chữ:
“Tiệc tất niên — thân bại danh liệt.”
Từ hôm đó, mẹ trở nên cực kỳ bận rộn.
Ban ngày, mẹ dẫn tôi đi khắp nơi gặp các “chị em” trong nhóm, bàn bạc kế hoạch.
Họ thường hẹn ở những chỗ vắng người và khó ai để ý —
Trên ghế đá công viên, trong kho hàng siêu thị, hay ở góc tận cùng chợ đầu mối.
Một lần, họ suýt bị phát hiện.
Hôm đó, mọi người đang ở phòng sau tiệm tạp hóa của bác Lưu, cùng xem máy tính để bàn kế hoạch.
Thì chú Vương đột ngột mở cửa bước vào, nói là đến mua thuốc lá.
Mọi người sợ đến nín thở.
Mẹ phản ứng cực nhanh, đóng sập nắp laptop.
Bác Lưu hít một hơi thật sâu, bước ra cười gượng:
“Ơ, là anh Vương à, mua thuốc hả?”
“Ừ, lấy cho tôi bao Trung Hoa.” Chú nói, mắt lại vô tình liếc vào trong.
“Trong kia có ai à?”
“Không… không có, con gái tôi đang ngồi làm bài thôi.” Giọng bác Lưu run run, tim như muốn nhảy khỏi ngực.
Chú Vương không hỏi thêm, cầm thuốc rời đi.
Chờ đến khi tiếng bước chân xa dần, mọi người mới thở phào.
Áo mẹ ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bà nhìn tôi, ánh mắt còn thoáng sợ, nhưng nhiều hơn là quyết tâm sắt đá.
“Diêu Diêu, con sợ không?”
Tôi lắc đầu, nắm chặt tay mẹ:
“Không sợ. Có mẹ rồi, con chẳng sợ gì cả.”
Mẹ mỉm cười, khẽ xoa đầu tôi.
“Diêu Diêu là áo giáp của mẹ.”
6
Bữa tiệc tất niên do ông chủ đội xe tổ chức được ấn định ở khách sạn sang trọng nhất thành phố.
Nghe nói năm nay ông ta trúng một hợp đồng lớn, kiếm được kha khá, nên chơi rất phóng tay.
Toàn bộ tài xế và người thân đều nhận được giấy mời long trọng.
Ba tôi còn đích thân gọi điện cho mẹ, giọng điệu đầy kẻ cả:
“Diệp Linh, tối thứ Bảy có tiệc tất niên, cô dẫn con Diêu Diêu tới đi.”
“Dù sao thì chúng ta ly hôn rồi, nhưng ra ngoài tôi vẫn phải giữ chút thể diện cho cô.”
“Cô đừng có mà không biết điều.”
Mẹ bình tĩnh đáp qua điện thoại:
“Được, chúng tôi sẽ đến.”
Cúp máy, tôi ngẩng đầu hỏi:
“Mẹ, mình thật sự phải đi hả?”
Mẹ khẽ cong môi, một nụ cười lạnh thoáng qua:
“Đi chứ, sao lại không đi? Một vở kịch lớn thế này — diễn viên chính mà không có mặt thì còn ra gì nữa.”
Tối hôm đó, mẹ ăn vận rất kỹ.
Bà mặc cho tôi chiếc váy công chúa màu hồng, tết tóc cẩn thận, đeo chiếc kẹp hình nơ trắng lấp lánh.
Còn mẹ thì mặc bộ sườn xám đỏ rượu vang, bộ váy mà bà đã cất kỹ nhiều năm — món quà bà mua trước khi cưới.
Ngày xưa, ba bảo váy đó “lòe loẹt, không đứng đắn”, từ đó mẹ không mặc lại lần nào.
Còn hôm nay, bà mặc nó như một ngọn lửa rực cháy, vừa kiêu hãnh vừa lạnh lùng.
Bà tô son đỏ, điểm chút phấn nhẹ — cả người như biến thành một người khác: xinh đẹp, sắc sảo, đầy khí chất.
Khi hai mẹ con tới khách sạn, hội trường đã đông nghẹt người.
Ba tôi và chú Vương đang được mọi người vây quanh chúc tụng, mặt ai nấy đều rạng rỡ.
Thím Vương mặc đầm dài ôm sát màu trắng, uốn éo mềm mại như một con rắn trắng quyến rũ, miệng cười giả tạo mà ánh mắt thì liếc quanh.
Thấy mẹ và tôi bước vào, bà ta sững người trong một giây, rồi nhếch mép cười khinh khỉnh, kéo tay ba tôi bước tới.
“Ơ kìa, chẳng phải chị Diệp Linh sao? Tôi còn tưởng chị xấu hổ quá không dám đến cơ đấy.”
Giọng bà ta vừa đủ to, khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.