Chương 9 - Điểm Thi Định Mệnh
Hoàng hôn dần buông xuống, hai người sóng bước rời khỏi hội trường.
Cơn gió chiều khẽ lướt qua hất tung những lọn tóc bên tai Kiều Nguyện, cô vô thức vén chúng ra sau, nghiêng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt Cố Yến Thần đang nhìn về phía tháp đồng hồ xa xa, gương mặt nghiêng của anh dưới ánh đèn đường dịu dàng lạ thường.
Chiếc điện thoại yên lặng trong túi áo, từ lâu cô đã chặn mọi liên lạc của Tạ Từ và tắt hết thông báo từ các ứng dụng mạng xã hội trong nước.
Không còn ai có thể quấy rầy cô nữa.
Lúc này, tay cầm ly cà phê còn ấm, lắng nghe người bên cạnh nói về chi tiết hội thảo, Kiều Nguyện cảm thấy một sự bình yên tĩnh lặng.
Cô chợt nghĩ, có lẽ mình thật sự có thể ở nơi đất khách quê người này, dần dần ổn định lại, dần dần bước tiếp về phía trước.
Cô cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê, vị ngọt ấm áp lan từ đầu lưỡi, thấm sâu vào tận đáy lòng.
Từ khi gia nhập nhóm nghiên cứu của Cố Yến Thần, cuộc sống của Kiều Nguyện được lấp đầy bởi những thí nghiệm và sách vở.
Phòng thí nghiệm trở thành nơi cô lui tới nhiều nhất, đôi khi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện màn đêm đã buông từ lâu.
Văn phòng của Cố Yến Thần nằm ngay bên cạnh phòng thí nghiệm, dường như anh luôn có những đề tài không bao giờ làm hết, thường xuyên cùng Kiều Nguyện làm việc đến tận khuya.
Một lần, để hiệu chỉnh một mô hình số, hai người ngồi đối diện máy tính, kiểm tra từng con số, ánh trăng ngoài cửa sổ len qua khe rèm, đổ những mảng sáng vụn vặt lên bản vẽ.
Kiều Nguyện vươn tay lấy ly cà phê ở góc bàn, khuỷu tay lại vô tình chạm vào thành cốc.
Chất lỏng màu nâu sẫm lập tức đổ tràn, men theo mép bản vẽ loang ra, khiến những đường kích thước tỉ mỉ bị thấm nhòe thành vệt đậm.
“Chết rồi!” Cô không để ý đến khuỷu tay bị trầy xước, hoảng hốt kêu lên, vội vàng rút giấy lau, nhưng đầu ngón tay lại càng khiến vết mực loang thêm.
Đây là bản vẽ tay mà cô thức trắng ba đêm mới hoàn thành, trong lòng cuống quýt, giọng nói cũng hơi run run.
“Đừng vội.”
Một bàn tay thon dài bỗng đặt lên cổ tay cô, Cố Yến Thần không biết từ lúc nào đã đứng phía sau.
Anh chẳng nhìn bản vẽ bị lem màu, mà nâng cánh tay cô lên.
“Chảy máu rồi, để tôi xử lý cho em.”
Anh lấy bông sát trùng cẩn thận lau sạch vết thương, rồi bôi thuốc lên đó, gương mặt đầy vẻ lo lắng.
“Bản vẽ…”
Chưa kịp để Kiều Nguyện nói xong, Cố Yến Thần đã xoay người rút ra một tờ giấy mới từ tủ tài liệu: “Tối qua tôi đã sao lưu bản điện tử, in lại một bản là được.”
Làm xong mọi việc, anh còn bình tĩnh rút khăn ướt đưa cho cô lau tay.
Kiều Nguyện khựng lại, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt anh đang cúi xuống nhìn mình.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hương nước hoa nhè nhẹ từ tóc anh hòa với mùi đặc trưng của phòng thí nghiệm, mang đến một cảm giác yên tâm khó tả.
“Để tôi làm.” Cố Yến Thần tự nhiên nhận lấy cây bút trong tay cô, cúi xuống ngồi cạnh.
Vai hai người thỉnh thoảng khẽ chạm vào nhau, hơi thở ấm áp của anh lướt qua bên tai cô mỗi lần anh cúi đầu tìm tệp điện tử.
Bàn tay cầm khăn ướt của Kiều Nguyện siết chặt hơn, cảm giác nóng ran nơi vành tai, trong lòng như có ai đó khẽ khuấy động, từng gợn sóng nhỏ lan ra ấm áp.
Vài ngày sau, vào cuối tuần, Cố Yến Thần gửi tin nhắn cho cô: “Triển lãm mỹ thuật ở trung tâm thành phố có một buổi đặc biệt về kiến trúc thời Trung Cổ, có vài bản thảo tranh tường có thể giúp ích cho đề tài nghiên cứu của em, đi cùng tôi nhé?”
Kiều Nguyện gần như lập tức trả lời: “Vâng.”
Trong phòng triển lãm, ánh sáng dịu nhẹ phủ lên những bức họa tinh xảo được treo trên tường.
Kiều Nguyện dừng bước trước một bức tranh, ô cửa kính màu trên mái vòm nhọn được ánh mặt trời chiếu xuyên qua sáng lấp lánh, ngay cả những sợi dây leo len qua kẽ đá cũng được vẽ sống động như thật.
Cô nhìn đến xuất thần, đầu ngón tay vô thức lướt theo những đường cong của kiến trúc trong tranh.
“Em thích bức này à?” Giọng Cố Yến Thần vang lên từ phía sau.
Kiều Nguyện quay đầu lại, thấy anh cầm một quyển sổ giới thiệu triển lãm, khẽ mỉm cười nhìn cô: “Tôi đoán em sẽ quan tâm đến những thứ này. Những bức bích họa này thực ra có nhiều điểm tương đồng với đề tài nghiên cứu trước đây của em.”
Anh vậy mà còn nhớ những chi tiết cô từng nhắc thoáng qua.
Trái tim Kiều Nguyện khẽ rung lên, ngẩng đầu nhìn, vừa vặn chạm vào ánh mắt mang theo nụ cười của anh.
Khoảnh khắc ấy, nhịp tim cô như hụt mất một nhịp.
Cô vội vàng dời ánh mắt, giả vờ chăm chú đọc chú thích dưới khung tranh, nhưng vành tai lại nóng bừng.
Trước kia, khi ở bên Tạ Từ, tình yêu của anh luôn mãnh liệt, cuồng nhiệt, như ánh mặt trời mùa hạ.
Còn sự dịu dàng của Cố Yến Thần, lại giống cơn mưa xuân thấm vào lòng một cách lặng lẽ, không ồn ào mà sâu lắng.
“Em xem chỗ này.” Cố Yến Thần chỉ vào bức tranh, “Kết cấu chịu lực này, chẳng phải có nét tương đồng với tầng ẩn trong tháp gỗ Ứng Huyện mà em phục dựng lần trước sao?”
Kiều Nguyện nghiêng người lại gần, hai cái đầu sát vào nhau, giọng thảo luận khe khẽ vang vọng trong không gian yên tĩnh của triển lãm.
Thỉnh thoảng vô tình chạm vào cánh tay đối phương, Kiều Nguyện sẽ giống như bị điện giật mà rụt tay về, nhưng vẫn không nhịn được lén ngẩng mắt, nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc của anh khi đang giảng giải.
Bước ra khỏi bảo tàng mỹ thuật, hoàng hôn đã nhuộm đỏ những tầng mây nơi chân trời.
Cố Yến Thần quay đầu hỏi cô:
“Gần đây có một quán cà phê rất ổn, có muốn ghé qua ngồi một lát không?
Anh mang theo một quyển sách về phân tích màu sắc, em có thể xem thử.”
Kiều Nguyện khẽ gật đầu.
Gió chiều thổi bay những sợi tóc mai, trong lòng cô dần mềm mại trước sự dịu dàng và thấu hiểu của người đàn ông này.