Chương 5 - Địa Ngục Trần Gian
Chương 5:
Tài khoản này tôi đã chuẩn bị từ lâu, không đăng thường xuyên, thỉnh thoảng chỉ đăng vài tấm ảnh thoải mái ở nước ngoài.
Khi tôi đang lật xem động thái của Tô Dao, thì ông Bạch đã đứng ngay phía sau tôi không biết từ lúc nào.
“Mục tiêu tiếp theo là cô ta à ? Dáng đẹp đấy… nhưng mặt thì không đẹp lắm.”
Trong ảnh, Tô Dao buộc tóc đuôi ngựa, chạy bộ bên bờ biển, ngẩng đầu dưới ánh mặt trời trông tràn đầy sức sống.
Tôi cũng phải công nhận dáng người này rất đẹp , n.g.ự.c eo m.ô.n.g cái nào ra cái đấy… nhưng khuôn mặt thì đúng kiểu đại chúng, dù có chỉnh ảnh cỡ nào cũng không cứu nổi.
Tôi quay đầu nhìn ông Bạch:
“Bộ văn nghệ bên đó đang thiếu người mà, phải không ? Để tôi đưa cô ta về.”
Ông Bạch nhìn tôi , khóe môi cong lên như cười mà không cười , rồi gật đầu.
Anh Hy lập tức hùa theo:
“Lúc đó đểb tôi đi bắt người .”
Tôi thấy ánh mắt anh Hy nhìn chằm chằm vào hình Tô Dao.
Loại hàng như thế này rất được ưa chuộng trong bộ phận văn nghệ.
Tôi dù chưa từng đến nơi đó, nhưng luật lệ bên ấy thì tôi biết rất rõ:
Đứa nào xấu thì bị bán vào các ổ hạ đẳng địa phương, mỗi ngày tiếp mấy chục khách, bị hành hạ bẩn thỉu đến c.h.ế.t thì đem xác ra biển quốc tế bán nội tạng.
Đứa nào đẹp thì được một trong các đầu sỏ chọn, chỉ phải phục vụ một người , đãi ngộ tốt hơn… nhưng tuổi thọ cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Loại như Tô Dao thì: Không đẹp đến mức được mấy ông trùm chọn.
Vậy nên tôi không phải lo gì cả.
Sau đó, tôi đăng một bài nhờ vả:
“Tìm người ở An Thành có duyên. Ai có thể gửi giúp tôi mười thùng bánh bơ ở phía nam thành phố không ? Nhà tôi có việc kinh doanh ở nước ngoài nên lâu rồi không về nước, rất nhớ hương vị quê nhà. Hứa trả công hậu hĩnh.”
Tô Dao cũng rất thích loại bánh bơ đó.
Tôi nhớ rất rõ điều đó vì ngày xưa cô ta từng vừa ăn bánh, vừa dẫm lên đầu tôi , vụn bánh khi đó còn rơi đầy mặt tôi .
“Thì ra giẫm lên đầu người khác lại dễ chịu như vậy hả hahaha!”
Cô ta cười sung sướng, đám người xung quanh cũng reo hò phụ hoạ.
Các giáo viên và bạn học đi ngang qua chỉ lướt nhìn rồi bỏ đi , không ai buồn quan tâm.
Tôi thoát khỏi dòng ký ức, thả lỏng bàn tay đang siết chặt con chuột.
Bên dưới bài đăng đã có rất nhiều người muốn giúp.
Nhưng vẫn chưa thấy Tô Dao xuất hiện.
Tôi cố tình bỏ tiền ra mua lượt ưu tiên để bài đăng được ghim lên đầu.
Tô Dao nhất định sẽ thấy.
Quả nhiên, buổi chiều hôm đó, tôi thấy cô ta vào xem trang cá nhân của tôi .
Mười phút sau , cô ta gửi tin nhắn riêng.
Tôi làm như không thấy.
Đợi đến ngày hôm sau tôi mới trả lời:
“Xin lỗi nhé, công ty bận quá nên giờ tôi mới thấy. Cô thêm số của tôi đi .”
Tôi vừa gửi số , cô ta kết bạn ngay lập tức, còn gửi kèm một sticker.
Trang cá nhân của tôi thì được thiết kế đúng với phong cách mà Tô Dao mơ ước: thỉnh thoảng post ảnh chạy bộ buổi sáng, đ.á.n.h golf, dù lượn…
Toàn là thứ thuộc về cuộc sống nhà giàu mà cô ta chưa bao giờ chạm tới.
Giấc mơ của Tô Dao là lấy chồng giàu, nhưng hoàn cảnh gia đình cô ta tầm thường, nên cô ta làm gì có cơ hội chạm vào tầng lớp đó.
Cô ta chỉ có thể đăng vài bức ảnh gái năng động, vô tình khoe dáng khoe n.g.ự.c với mong muốn có thể lọt vào mắt ai đó.
Đáng tiếc, gái xinh trên mạng thì nhiều vô kể.
Hạng người chỉ có dáng đẹp nhưng mặt đại chúng như Tô Dao chỉ hấp dẫn được vài gã đàn ông tầm thường mà thôi.
Vì vậy khi xuất hiện một người đàn ông có kỷ luật, giàu có và có gu như tôi … đối với cô ta chẳng khác nào t.h.u.ố.c gây nghiện.
Tôi xây dựng hình tượng lạnh lùng nhưng ôn hòa.
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện thường xuyên.
Thỉnh thoảng, tôi để lộ chút xa xỉ trong lời nói , tôi thể hiện chúng rất khéo, không hề phô trương, không quá đà.
Từ thơ ca, âm nhạc đến triết lý cuộc sống… tôi đều có thể ba hoa một ít.
Cô ta càng lúc càng rung động với thân phận này của tôi rồi .
Khi nói chuyện với tôi cô ta còn cố gắng tỏ ra bản thân là một người tươi sáng rực rỡ.
Tôi thuận theo:
“Con gái như em không nhiều đâu . Dao Dao à , em rất đặc biệt.”
“Xin lỗi , anh gọi em như vậy được chứ?”
Cô ta đáp ngay:
“Tất nhiên là được rồi ạ.”
Rồi gửi thêm một sticker e thẹn.
Sau khi cô ta giúp tôi gửi đặc sản, tôi lập tức chuyển cho cô ta hai vạn tệ.
Cô ta kinh ngạc nhưng vẫn nhận lấy.
Từ đó, thái độ của cô ta càng lúc càng nịnh bợ, ngày nào cũng phải tìm tôi trò chuyện lúc thì kể chuyện thường ngày, lúc thì hỏi han đủ thứ.
Còn tôi thì cố ý phản hồi chậm, để cô ta chờ.
Đến Lễ Tình Nhân, tôi chuyển tiếp năm vạn hai cho cô ta .
Dù không trực tiếp tỏ tình.
Nhưng trong lòng Tô Dao, chúng tôi … đã trở thành người yêu.
Cô ta bắt đầu gửi cho tôi ảnh tập yoga, ảnh vừa tắm xong… toàn là ảnh mang tính gợi mở:
“Anh ơi, em tập yoga xong rồi , mệt quá.”
“Anh có đang bận việc trong công ty không ? Huhu em vừa tắm xong nè.”
Bọn ở cùng phòng làm việc cứ lén nhìn màn hình tôi , rồi lại nhìn tôi với biểu cảm không thể tin nổi.
Tôi chẳng buồn để ý, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Ngoan, anh đang làm việc.”
Không gạt cô ta đâu .
Tôi thực sự đang làm việc.
Và công việc của tôi … chính là cô ta .
Sau hai tháng trò chuyện, tôi mời cô ta đi chơi, có thể rủ bạn đi cùng.
“Nhà anh có trang viên rộng lắm, các em ở bao lâu cũng được .”
“Anh đúng là tốt nhất luôn đó, bảo bối.”
Tất cả việc đón người đều giao cho anh Hy xử lý.
…
Tôi xin phép ông Bạch để đích thân đến đón, ông ấy dĩ nhiên đồng ý.
Tôi đeo khẩu trang, đứng cạnh anh Hy.
Tô Dao khoác tay hai cô bạn thân , phấn khích bước ra khỏi sân bay.